Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1891: Tiên Sinh




Hôm nay lại lên 10 chương. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

---

Trong lúc nói, hắn thậm chí còn nhận ra lúc nào lũ chuột xem như hình thành tiến hoá triệt để.

Tam Giới ngoài kia nằm trong tay hắn được bảo tồn yên ổn nhiều năm đến vậy, không ai biết rằng hắn đã lợi dụng Tam Giới để làm biết bao nhiêu thí nghiệm siêu việt trên cơ thể người sống, làm biết bao nhiêu thí nghiệm thần không biết quỷ không hay trên cơ thể của loài chuột.

Vậy mà giờ phút này lại có một người đang sống sờ sờ ở đây nói rằng lũ chuột đã ăn sạch thi thể của hắn, nghe mới kinh khủng làm sao.

Jindai Unsou cười cười:

"Quả nhiên phải dùng đến cả nửa toà thành phố này để hiến tế mới xem như là đủ."

Một người chiến sĩ nói:

“Hôm qua chúng đã rải phấn hoa hoa Phong Tuyển đi thăm dò khắp khu Tam Hạ, nơi đó vẫn chưa bị bầy chuột công phá, tổ tông của ta ơi, có cần bọn ta đi đục lỗ thoát hiểm giúp bầy chuột không?”

"Không cần."

Jindai Unsou lắc đầu:

"Vậy là đủ rồi."

Sau đó Jindai Unsou đưa tay ra, hắn nhét một con kiến chúa béo trắng đang nằm trong lòng bàn tay mình vào miệng con chuột đen.

Sau đó nhìn con chuột kia không thể cắn được kiến chúa mà chỉ có thể chấp nhận cho kiến chúa cứng rắn chạy một mạch xuống bụng.

Một giây sau, đôi mắt vốn đỏ tươi như máu của con chuột kia lập tức biến thành đôi mắt có những đường vân xám trắng đan xen, trong đó thậm chí còn có thứ gì đó đang không ngừng nhúc nhích.

Jindai Unsou thấp giọng nói:

"Trở về bên đàn của ngươi, đợi cho đến khi vua chuột triệu tập các ngươi thì hãy mang theo kiến chúa đến bên cạnh nó, tuyệt đối không được để nó phát hiện ra có gì bất thường.”

Nói xong, hắn đặt con chuột cống đen xuống đất, mặc cho đối phương chạy đi mất trước mặt mình.

"Lão tổ tông của tôi ơi."

Vị chiến sĩ gen thấp giọng nói:

"Bọn ta hôm qua còn quan sát được, Khánh Trần cũng đang ở khu Tam Hạ, nhưng thỉnh thoảng bọn ta lại thấy hắn rời khỏi giới hạn phòng tuyến, hình như là đi đến bên thành phố tiếp ứng một vài người dân chạy nạn. Bọn ta không áp lại quá sát, mà là dùng kính viễn vọng để quan sát mới biết được điều đó.”

Ngay lúc nạn chuột cống hoành hành, quân đội bí mật của Jindai Unsou có thể dùng phấn hoa hoa Phong Tuyển để đi lại thoải mái tự nhiên, họ giống như đội quân hắc ám của thành phố này, không ai biết đến sự tồn tại của họ.

Chiến sĩ gen nói tiếp:

"Nếu ngài đồng ý, chúng ta có thể nhân lúc hắn rời khỏi giới hạn phòng tuyến ở khu Tam Hạ, trên đường phục kích hắn, sau đó băm vằm hắn.”

Jindai Unsou suy tư một lúc:

"Phải xem xét lại, làm xong việc bầy chuột đã, ta không muốn chuyện nọ xọ chuyện kia rồi để xảy ra vấn đề. Ta không dám chắc hắn ta có biết ta đang ở trong thành phố này hay không, nhưng dù có biết thì cũng chẳng thể tìm được ta. Để đến lúc ta không chế được vua chuột, hắn muốn làm gì cũng đều đã muộn rồi. Đợi đến khi bầy chuột ăn hết khu Tam Hạ, chúng ta có thể tiến đánh đến phương bắc, Lý thị hay Khánh thị đều phải biến thành cá trong chậu.”

Chiến sĩ gen có chút nể phục cúi đầu:

"Lão tổ tông anh minh."

Jindai Unsou hai tay chắp sau lưng cười cợt nhìn về đống hài cốt chồng chất trong thành phố:

“Vị gia chủ kia khi trước đã đoán được ra thân phận của ta, e là lão chờ không nổi nữa, muốn động thủ, nhưng chính ta cũng muốn cho lão biết rằng, thủ đoạn của ông nội lão đây không chỉ dừng lại ở thức thần thôi đâu. Đi thôi, hiệu quả của phấn hoa hoa Phong Tuyển sắp hết rồi, về nơi đóng quân. Chậm nhất là 72 giờ, ta sẽ thấy được kết quả.”

Nói xong, đội quân bộ đội đặc chủng lập tức hộ tống Jindai Unsou trở lại khu Đệ Tứ.

Họ tiến vào một tòa cao ốc, sau đó dùng tay không cạy cửa thang máy, cả đội bám theo cáp thang máy tuột xuống, cùng nhau đi đến nơi sâu thẳm dưới lòng đất, tựa hồ dưới đó vẫn còn một căn cứ bí mật khác, mà Jindai Unsou lại một mực muốn trốn ở nơi đó.

Quầy rượu Tiêu Đường ở khu Đệ Ngũ cũng có thiết kế như vậy.

...

Trở về lại thời gian 26:59:21.

Khu Tam Hạ nghênh đón một trận yên ắng ngắn ngủi.

Mấy ngày qua, khu Tam Hạ nghênh đón không biết bao nhiêu trận bão chuột ập tới, cũng không biết đã chết bao nhiêu người.

Đôi khi công việc thống kê vẫn chưa tiến hành xong, thì một khắc sau cơn bão chuột khác lại ầm ầm kéo đến.

Hội Phụ Huynh người người đều mang theo trên mình đầy những vết thương, Tiểu Tam phải dùng băng gạc quấn chặt lấy đôi chân, khắp thân mình toàn máu, trông chật vật không chịu nổi.

Trước đó từ lâu, mọi người sẽ qua loa lấy một tấm vải trắng để che xác người chết lại, nhưng bây giờ vải trắng cũng không tìm thấy nữa, thậm chí khăn trải giường cũng không đủ để dùng.

Thảm thiết.

Khánh Trần mang theo đội ngũ những người du hành thời gian số 89, 90 trở lại sau phòng tuyến.

"Tiên sinh!"

Một tiếng hô vang lanh lảnh.