Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 188: Nhường Lều




"Yên tâm đi, một khi gặp nguy hiểm, ta và học trò đều sẽ giúp đỡ.”

Lý Thúc Đồng nhìn về phía Tần Thành nói.

Tần Đồng nghe vậy, lặng lẽ quan sát Khánh Trần, chỉ nhìn thấy người thiếu niên này gầy gò cao cao, mặc dù vẻ mặt đầy cứng rắn nhưng làn da trắng nõn nhã nhặn, trông không giống loại từng giết người.

Người thiếu niên này, ngược lại nên ở một trường đại học trong thành phố số 18.

Còn Khánh Trần thì kinh ngạc nhìn Lý Thúc Đồng, hắn còn tưởng sư phụ nhà mình sẽ không quan tâm mấy chuyện không liên quan đến bản thân chứ.

Lý Thúc Đồng thấy vẻ mặt mang đầy nghi hoặc của hắn, vội nhỏ giọng nói:

"Trước kia ta không làm gì vì sợ sẽ hù doạ người khác, bây giờ bọn họ không biết ta là ai, ra tay đương nhiên không sao. Mộc tiên sinh ra tay, liên quan gì đến Lý Thúc Đồng ta chứ?”

Cho đến giờ phút này, Khánh Trần mới nhận ra bản thân không hiểu gì về sư phụ cả.

Bây giờ hắn mới hiểu, tại sao Lâm Tiểu Tiếu lại từng nói, mọi người gần như đều quên mất ông chủ từng tự do phóng túng cỡ nào.

Lúc này Tần Thành mặt mày hớn hở, quan hệ hai bên được kéo gần lại, nếu có cao thủ cấp C đi theo sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Khánh Trần đi đến bên cạnh giúp dựng lều, Tần Dĩ Dĩ liếc hắn một cái nói:

"Ngươi không cần phải giúp, ở hoang dã, đàn ông ngoại trừ săn thú, giết người thì không cần làm việc nhà.”

Khánh Trần tựa vào gốc cây bên cạnh, ôn nhu hỏi:

"Lần này các ngươi muốn bắt là chim cắt rừng à?”

"Thứ đó bọn ta không thể bắt được.”

Tần Dĩ Dĩ nói:

"Bọn ta muốn bắt loại cắt sẻ, so với cắt rừng nhỏ hơn nhiều. Đầu năm nay, không có thợ săn nào dám bắt cắt rừng đâu. Loài này chỉ ở ‘nơi đó’ mới có, ở ngoài không tìm thấy.”

Tần Dĩ Dĩ nhìn Khánh Trần:

"Đợi lát nữa ta giúp ngươi bôi thuốc lên chân, ta không chê ngươi đâu. Trước kia khi cha ta bị thương, đều là ta và mẹ giúp ông ấy xử lý vết thương, cha ta nói ta là người cẩn thận, mắt ta cũng tinh hơn so với mẹ, xử lý vết thương sạch sẽ hơn.”

"Không cần.”

Khánh Trần lắc đầu.

Tần Dĩ Dĩ lúc này đã dựng xong lều, xoay người định quay lại bên cạnh lửa trại, lúc gần đi nàng nói nhỏ:

"Ta thấy ngươi luôn ngủ ở ngoài, một ngày hai ngày ngươi có thể chống cự được, nhưng một tuần thì không được, trên mặt đất rất lạnh. Sau này ngươi dùng lều của ta đi, ta sẽ chung chung với chị gái ta.”

“Cái này ta không cần, ta ngủ bên ngoài cũng được.”

Khánh Trần vội từ chối.

"Tuỳ ngươi, dù ngươi không ngủ, lều của ta cũng sẽ bỏ không.”

Tần Dĩ Dĩ nói xong thì rời đi.

Thiếu nữ ở hoang dã tính tình thẳng thắn, giống như cách mà nàng cho Khánh Trần táo, cũng là trực tiếp nhét vào trong tay thiếu niên, không cho thiếu niên cơ hội từ chối.

Cuộc sống trên vùng đất này, mỗi người đều cho hôm nay, vì không biết ngày mai sẽ ra sao, không được do dự, người ngươi muốn nói rất nhiều điều có thể sẽ không nghe được.

Chị gái của Tần Dĩ Dĩ chính là như vậy, trước đó thích một người đàn ông, thủ lĩnh trong một đội sắn bắn khác, nhưng một lần đi săn thú trở về thì không thấy người kia nữa.

Nghe nói là lạc đường ở cấm địa, không ra được nữa.

Khánh Trần vốn còn muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, giữa khoảng trống trong rừng cây có một tia sáng chợt loé lên rồi biến mất.

Thiếu niên không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn.

Buổi tối, Tần Dĩ Dĩ sớm đã chui vào lều vải của chị gái, trong chiếc lều nhỏ còn vang vọng âm thanh cười đùa, cũng không biết hai người đó nói gì.

Lý Thúc Đồng thấy Khánh Trần vẫn không có ý định vào lều của Tần Dĩ Dĩ, vội hỏi:

"Sao vậy, có chỗ để ngủ không phải là rất tốt à?"

Khánh Trần lắc đầu:

"Không muốn tuỳ tiện nợ người khác.”

"Ngu ngốc.”

Lý Thúc Đồng lắc đầu:

"Ngươi đừng làm ta phải đánh ngất ngươi rồi ném vào đó, rời nhà ra ngoài làm gì phải chú ý nhiều như vậy, nhanh vào đi.”

Khánh Trần giương mắt đờ đẫn không nói nên lời nhìn sư phụ trước mặt, cả buổi cũng không nói ra lời nào.

Một chút hắn cũng không nghi ngờ, sư phụ của hắn chắc chắc sẽ đánh ngất hắn rồi ném vào trong lều.

"Sư phụ, khi nãy lúc ta dựng lều, vô tình nhìn thấy ánh sáng trong rừng cây, ta nghi ngờ có người dùng ống nhòm lén theo dõi chúng ta.”

Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:

"Ta cảm thấy có chút kỳ lạ.”

Lúc này, Lý Thúc Đồng ôn nhu nói:

"Vào trong lều đi, đêm nay sư phụ sẽ dạy ngươi bài học đầu tiên trên hoang dã.”

........

Lúc Khánh Trần vào trong lều của Tần Dĩ Dĩ, bất ngờ nhìn thấy trên tấm thảm chống ẩm có đặt hai miếng chocolate, hắn biết đây là thứ thợ săn khi đi ra ngoài luôn mang theo để bổ sung năng lượng, lại bị Tần Dĩ Dĩ trộm lấy đưa cho mình.

Hắn nằm trên thảm không ngủ, nhai từng miếng chocolate nhỏ, chocolate ở thế giới này cũng không khác gì so với thế giới ngoài.