Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1889: Tán Thành




Lý Vân Mộ đăm chiêu như có điều suy nghĩ:

“Dựa theo tin tức mà Khánh Trần cung cấp cho gia chủ lẫn Xu Mật Xử, người tiến hành sự kiện này rất có thể là kẻ đã đoạt xá thành công, Jindai Senaka. Mặc kệ hiện tại hắn ta có thân phận gì, nhưng chắc chắn một điều rằng hắn đang nấp trong thành phố số 10. Phá huỷ thành phố số 10 không chỉ là tiêu diệt hết bầy chuột, mà còn là giết chết hắn. Sự việc lần này hết sức đơn giản, sáu chiếc tàu tuần tra dùng hoả tiễn, đủ để tiêu diệt nơi đó, và sẽ không có hỏa lực phòng không đánh chặn, như vậy sẽ loại bỏ mối nguy hiểm tiềm ẩn cho chúng ta.”

Lý Trường Thanh trầm mặc.

Lúc này, tham mưu trưởng quân đội tập đoàn Lý Vân Duy nói:

“Nhưng một khi đã nã lửa đạn xuống thì những công dân trong thành phố cũng sẽ phải chết. Chúng ta có thể đợi khi khu Tam Hạ sập đổ rồi hẵng nổ đạn không?”

Lý Vân Mộ lắc đầu:

"Không có khả năng họ vẫn còn sống, ô nhiễm sinh học cỡ bán thần như vậy, còn có Jindai âm thầm ở trong bóng tối giật dây, không thể còn người sống được ở đó. Hiện tại ngươi cho là Jindai Senaka sẽ ở khống chế bầy chuột rồi mới tấn công khu Tam Hạ, nhưng ngộ nhỡ hắn ta không đánh đến khu Tam Hạ ngay, mà điều lũ chuột ra khỏi thành phố luôn, chúng ta còn kịp nữa không? Trường Thanh, ngươi tin tưởng tên đó sẽ tạo ra kỳ tích sao? Ngươi muốn để hai vạn tướng sĩ dùng mạng sống của họ lót đường cho thứ gọi là kỳ tích? Hiện tại bầy chuột vẫn đang ở trong thành phố, còn dễ tiêu diệt, nhưng nếu để chúng kéo ra ngoại thành thì không có cách nào để diệt chúng nữa đâu.”

Từ góc độ quân sự, Lý Vân Mộ nói không hề sai.

Nếu không có kì tích nào xảy ra thì bầy chuột ắt sẽ trở thành tai hoạ bậc nhất của liên bang, tại thời điểm đó dù cử một lữ đoàn chiến đấu tập kích trên phố cũng chưa chắc đã có thể động được đến lũ chuột kia.

Một tràng pháo lại chính là biện pháp tối ưu nhất của họ.

Hắn thân là tư lệnh tiền tuyến, việc hắn nên làm là giải quyết khó khăn và lo lắng cho phía hậu phương, chứ không phải đem tính mạng của hai vạn chiến sĩ ra đánh cược.

Dù Khánh Trần ở nơi đó, dù hắn là cộng sự của Lý thị.

Chuyện này so với chuyện Khánh Trần để Côn Luân cùng Hội Phụ Huynh đi chấp hành kế hoạch không khác gì nhau. Khánh Trần có thể vô tình, Lý Vân Mộ cũng có thể vô tình, không ai là sai, mai sau mỗi lần Lý Vân Mộ nghĩ đến cảnh bản thân ra lệnh huỷ diệt thành phố số 10 có lẽ cũng sẽ cảm thấy áy náy, mà loại áy náy này có lẽ cũng sẽ đi theo họ cả đời.

Với chức trách là sĩ quan chỉ huy, hắn phải hiểu được điều này.

Lý Trường Thanh không nói không rằng, trầm mặc năm phút đồng hồ, lòng bàn tay nắm chặt đều đã bị móng tay cào chảy máu, cuối cùng cũng ngẩng đầu:

"Tán thành."

Đây chính là điều tàn khốc của thời đại.

Nhưng vào đúng lúc này, một vị tham mưu tác chiến chạy vào báo:

"Khánh thị thỉnh cầu truyền tin."

Đám người Lý Vân Mộ đều nhìn sang, Lý Trường Thanh nói:

“Lập tức tiếp cận mã hoá kênh truyền tin.”

Sau một lúc, trong bộ chỉ huy tối tăm chợt sáng lên hình ảnh 3D của bóng hình xanh lam nhạt, hiển nhiên là vị tư lệnh liên bang mới nhậm chức của quân đội Khánh thị, Khánh Vũ, hắn đi thẳng vào vấn đề:

“Các ngươi có phải đang chuẩn bị nã pháo đạn vào thành phố số 10 hay không?”

Lý Vân Mộ sửng sốt một chút:

"Chúng ta thông qua vệ tinh thấy được chỉ còn khu Tam Hạ là chưa lọt vào tay địch.”

Khánh Vũ mặt không có cảm xúc gì, nhàn nhạt nói:

“Ông chủ nói các ngươi có thể sẽ làm ra loại chuyện này, cho nên mới cử ta tới thông báo một tiếng, các ngươi hãy đợi thêm 4 ngày nữa, đó là ngày những người du hành thời gian trở về, Khánh Trần nhất định sẽ thông qua những người du hành thời gian để truyền tin tức mới đến cho các ngươi, đến lúc đó chúng ta liền có thể biết hắn có khả năng giải quyết việc này hay không. Yên tâm đi, trong một thời gian ngắn như vậy Jindai Senaka không thể nào hoàn toàn khống chế bầy chuột được. Cho nên lần này nếu trở về, Khánh Trần sau khi xuyên không vẫn không thể đưa ra biện pháp để giải quyết bầy chuột, Khánh thị chúng ta nhất định sẽ tự mình san bằng thành phố số 10, khiến Jindai Senaka phải bồi táng cho những người đã khuất.”

Nội bộ chỉ huy Lý thị yên tĩnh trở lại, ông chủ trong lời của Khánh Vũ chắc hẳn là vị gia chủ họ Khánh kia.

Sau khi Khánh Vũ được từ tập đoàn tài chính điều qua đã làm viên tư lệnh của quân đội tập đoàn Liên bang tiền tuyến, chắc hẳn cũng nhờ có gia chủ nâng đỡ.

Đối phương vậy mà đoán được chính xác bọ hắn muốn dùng đạn pháo oanh tạc thành phố số 10, còn để Khánh Vũ cùng họ lập ước định chờ đợi bốn ngày.

Nhưng điểm mấu chốt của vấn đề nằm ngay ở việc tất cả mọi người đều biết chỉ có một lý do Khánh thị không muốn ném bom thành phố số 10, đó là không muốn để Khánh Trần tử nạn trong màn mưa bom bão đạn.