Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1888: Lợi Dụng




Chỉ là, lúc các nàng cắt bỏ quần áo trên người những người bị thương kia thì cũng không kìm được mà rơi nước mắt.

Các nàng thấy vết thương của tất cả mọi người đều đã khô kiệt máu, vết thương do đàn chuột dùng móng và răng cắn xé mang theo vi khuẩn không xử lý kịp thời, bây giờ đã bắt đầu mưng mủ.

Nhưng chính những người này vừa nãy còn chiến đấu vì họ.

Một y tá vừa khóc vừa nói với những người trong đội ngũ:

"Đứng ngẩn ra đó làm gì hả, mau tới đây giúp đỡ đi!"

Vốn phòng tuyến của khu Tam Hạ rất đơn sơ, vì tai nạn ập xuống quá đột ngột, mọi người chỉ có thể cầm dao phay trong nhà lên rồi dùng tính mạng để ngăn chặn lỗ hổng bên ngoài, không còn thời gian để làm những việc khác.

Mà lúc này, những nạn dân kia lại bắt tay hỗ trợ bổ sung những thứ mà một nơi phòng tuyến nên có, ví dụ như điểm cứu chữa tạm thời ở hậu phương, điểm nghỉ ngơi điều chỉnh của chiến sĩ.

Thậm chí các đại thẩm còn đang bắt tay vào xây nhà ăn, họ chọn những nguyên liệu nấu ăn còn dùng được và một số gia vị trong các hộ gia đình xung quanh ra, dù sao lúc này có một bát canh nóng cho những Người Nhà uống cho ấm người cũng tốt rồi.

Tiểu Tam nhìn cảnh tượng này thì bỗng nhiên hiểu được những gì Phụ Huynh từng nói, khi ngươi đối xử chân thành với thế giới này thì thế giới chắc chắn sẽ tặng cho ngươi những món quà xứng đáng.

Đây chính là dân tâm mà Hội Phụ Huynh cần.

Sau khi tai nạn kết thúc thì những người này sẽ nhớ rõ những điều tốt đẹp của Hội Phụ Huynh, khi đó Hội Phụ Huynh mới có năng lực để tiếp tục thay đổi thế giới.

"Cảm ơn mọi người, nhưng thật sự không cần lấy quần áo cho chúng ta nữa đâu."

Tiểu Tam nói cảm ơn với vẻ hoảng hốt, vì cổ hắn đã được quấn bởi ba cái áo bốn cái quần rồi, bây giờ hắn như một cái móc treo quần áo hình người vậy.

Hơn năm trăm nghìn người đi thu thập quần áo, dao phay, nồi niêu xoong chảo, sau đó bắt đầu quấn quần áo lên cổ của những Người Nhà, họ thật sự có chút không chịu nổi.

Những người này, lúc đầu thì lạnh nhạt quá mức, bây giờ thì lại nhiệt tình đến nỗi quá đáng.

Cũng may có đại thẩm lên tiếng duy trì trật tự nên các nạn dân mới dần dần bình tĩnh lại.

Tiểu Tam cất tiếng nói:

"Mọi người cứ yên tâm tiếp tục di chuyển rút lui đi, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ phòng tuyến này an toàn cho đến khi tất cả mọi người đã rút lui khỏi đây."

Cho dù phải dùng cả tính mạng này.

Lúc này, trong bộ đàm vang lên tiếng hò hét:

"Tiểu Tam, làn sóng chuột lại tới rồi."

Những Người Nhà ngẩng đầu lên nhìn qua, mọi người đều quay lại vị trí của mình sau phòng tuyến để chuẩn bị chiến đấu.

Tiểu Tam nói nhỏ với Tần Thư Lễ:

"Lúc trước Phụ Huynh có dặn dò, nếu như làn sóng chuột lại ngóc đầu lên trong vòng hai tiếng thì có nghĩa là đối phương muốn mài mòn sức chịu đựng của chúng ta. Để chúng ta ăn không ngon ngủ cũng không yên. Bây giờ còn chưa phải là thời điểm then chốt, nhất định phải nghĩ cách để cho mọi người có thể nghỉ ngơi đầy đủ."

Lúc này, đại thẩm lúc nãy lại xuất hiện, trên cổ nàng còn có một cái áo khoác quấn quanh, như là áo choàng chiến bào, hai tay nàng cầm hai con dao phay rồi nói:

"Ta cũng giúp các ngươi một tay!"

Tiểu Tam:

"..."

Tần Thư Lễ:

"..."

Sống trên đời cũng đã lâu nhưng Tiểu Tam chưa bao giờ cảm thấy như lúc này, hắn không biết nên nói gì mới đúng.

Tiểu Tam quay mặt lại nhìn làn sóng chuột, im lặng chờ đợi những con súc sinh kia tới:

"Những người còn có thể đứng dậy được thì đi theo ta tiếp tục chiến đấu! Tử thủ! Không lùi dù chỉ là một bước!"

Một vị đại tá nói:

“Dựa theo phân tích của quý vị, Jindai muốn lợi dụng thành phố đó để phát triển ô nhiễm sinh học, hiện giờ theo hình ảnh vệ tinh ghi lại, thành phố số 10 chỉ còn lại ba khu vẫn chưa rơi vào tay địch, nhưng để rơi vào tay bọn chúng cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi. Nếu vật cấm kỵ ACE-0 thực sự vẫn đang ở trong tay của Jindai, vậy thì khi nạn chuột lan rộng khắp địa bàn chẳng phải sẽ tiến công từ đằng sau bao vây lấy đội ta sao?”

Hiện tại bộ đội của Lý thị cùng Khánh thị đều đang tập kết ở phía bắc thành phố số 10, vẫn còn có một bộ phận nhỏ trấn giữ tại phương nam đề phòng Trần thị đột ngột kéo binh đánh chiếm.

Jindai vẫn đang tăng cường tiến công toàn bộ các tuyến ở phía đất Bắc.

Nếu lúc này chúng khống chế hàng trăm, hàng ngàn vạn bầy chuột từ thành phố số 10 xuất phát, thì quân đội của Khánh thị và Lý thị có thể sẽ bị phe của Jindai cùng với bầy chuột lôi vào vòng vây.

Khi đó, binh sĩ của Lý thị cùng Khánh thị đều sẽ lâm vào đường cùng.

Vị đại tá này lại nói tiếp với Lý Trường Thanh:

“Trưởng quan, bây giờ không phải là thời điểm để chúng ta do dự, ta biết bây giờ nói những lời này có chút tàn nhẫn, nhưng phương pháp ổn thoả nhất hiện nay chỉ có thể là để các đội tàu tuần tra dùng đạn đạo phá huỷ cả thành phố này, dù cho nơi đó có biến thành khu cấm kỵ, thì cũng không thể mạo hiểm để bầy chuột tới bao vây chúng ta.”