Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1887: Ưu Tiên




Rời khỏi đây thì sẽ phải xếp hàng lại một lần nữa.

Nạn dân nghe đại thẩm nói vậy thì đều quay đầu sang chỗ khác mà làm ngơ, giả vờ như mình không nghe thấy.

Các đại thẩm đứng bên ngoài đội ngũ mà hô to:

"Trước kia các ngươi sống thế nào hả? Trong nhà thậm chí còn chẳng có điện, mỗi ngày đều phải ăn thanh protein, đi vệ sinh cũng phải chứa trong bô tiểu. Tới sáng là lại mang chất thải đi đổ vào đường cống thoát nước ngoài đường lớn, cả con đường đều thối um cả lên."

"Tháng trước, rác rưởi trong khu Tam Hạ vẫn còn chất thành núi, đi ngang qua ngửi mùi là muốn ói. Nhà ta ở tầng 91, hài tử nói không muốn đi học, vì trong tòa nhà không có thang máy, mỗi lần đi học đều phải bò thang bộ tận 91 tầng."

"Lúc trước cả khu Tam Hạ đều là cướp bóc, phóng hỏa, giết người. Trời vừa tối là không ai dám đi ngoài đường nữa rồi."

Giọng của đại thẩm càng ngày càng lớn:

"Bây giờ thì sao? Các ngươi quan sát cho kỹ mà xem, ngoại trừ phòng tuyến này ra thì có chỗ nào là không sạch sẽ không? Làm gì còn nhà ai không có điện? Có cống thoát nước của nhà nào chưa sửa không?"

"Trừ những người đang chiến đấu vì các ngươi đây, thì có ai trong các ngươi là không sạch sẽ? Các ngươi nhìn mình, rồi nhìn lại họ đi. Họ vì để cho các ngươi có thể đi tị nạn thậm chí còn giả vờ như bản thân rất hung dữ, rất ác độc. Thậm chí các ngươi còn không biết tên của họ là gì, trong nhà có còn người thân như chúng ta hay không."

Các nạn dân nhìn về phía mấy người Tiểu Tam, thì thấy người ngợm họ toàn là vết máu, có máu của đàn chuột, cũng có máu của họ.

Quần áo của những Người Nhà đều dính bùn đất, còn bị chuột cắn xé, thủng rất nhiều lỗ, giày cũng ướt đẫm vì bùn và tuyết.

Ai nấy cũng đều vô cùng chật vật.

Các nạn dân lại cúi đầu nhìn lại bản thân mình, họ chỉ là nhàn nhã đứng xếp hàng mà thôi.

Đại thẩm tự nói tự cảm động trước, nàng càng nói thì càng kích động:

"Ông chủ lớn của tập đoàn Khánh thị kia, hắn cũng xông ra ngoài cứu người hết lần này đến lần khác. Các ngươi nhìn hắn rồi nhìn lại bản thân mình mà xem đi, các ngươi đáng giá được cứu không? Vừa rồi các ngươi còn đánh nhau vì chen hàng!"

Tiểu Tam vội vàng đi tới rồi nói:

"Đại thẩm ngươi quay lại đội ngũ đi, chúng ta có thể tự đi tìm quần áo."

Đại thẩm trừng mắt liếc hắn một cái rồi nói:

"Ngươi cút đi, bây giờ không phải là lúc ngươi có thể chen miệng vào!"

Tiểu Tam:

"..."

Tần Thư Lễ:

"..."

Một đại thẩm khác nói với các nạn dân trong đội ngũ:

"Trước khi họ tới đây, ngày nào các ngươi cũng kêu gào ai đó tới cứu khu Tam Hạ đi, bây giờ người cứu khu Tam Hạ đã đến rồi thì cả đám các ngươi chỉ nghĩ tới việc chạy trốn mà thôi. Đúng là bây giờ các ngươi có thể chạy trốn rồi, sau đó thì sao? Họ chết hết rồi thì chúng ta phải làm gì bây giờ? Tiếp tục sống trong những rãnh nước bẩn như chuột cống ư? Sống như một con chó hoang, đây là cuộc sống mà các ngươi mong muốn à?"

Một người trẻ tuổi trong đội ngũ bước ra khỏi hàng, hắn im lặng mấy giây rồi mới nói:

"Mọi người cứ để phụ nữ, trẻ em và người già đi trước đi."

Hắn nói xong thì quay người về nhà lấy quần áo.

Sau khi hắn đi thì bỗng nhiên lại có thêm mấy chục người bước ra khỏi hàng rồi nhanh chóng chạy về phía nhà mình.

Càng ngày càng nhiều người đi ra khỏi đội ngũ, chạy về phía cao ốc của khu Tam Hạ đằng sau họ. Cả thành phố đều không còn điện, có một số người thậm chí còn leo lên tới tầng tám mươi để lấy tất cả quần áo của nhà mình, gom vào ga giường rồi đem xuống.

Có người còn tiện tay lấy luôn dao phay của nhà mình xuống. Trong lúc nhất thời, hàng người xếp hàng dài không nhìn thấy điểm cuối lại có thêm một phần mười người lựa chọn bước ra khỏi hàng, nhường cơ hội ưu tiên cho những người khác.

Đội ngũ xếp hàng có quy mô hơn năm triệu người, một phần mười của năm triệu người chính là năm trăm nghìn người. Quy mô này khá là kinh khủng, thậm chí còn đông gấp mười lần nhân số của hội liên hiệp câu lạc bộ và Hội Phụ Huynh cộng lại.

Còn có một số phụ nữ trẻ tuổi lựa chọn ở lại, họ nói:

"Ta từng học một số kiến thức về cấp cứu chữa bệnh, lúc đầu còn định vào bệnh viện làm y tá, ai ngờ họ vừa biết ta là người của khu Tam Hạ thì đã đuổi ta đi rồi. Ta thấy trong đống hàng tồn trữ của các ngươi có thuốc, đừng đưa hết đống thuốc đó qua sau cánh cửa kia, hãy giữ lại một phần để ta băng bó cho những người bị thương trong các ngươi."

Sau khi nói xong, các nàng còn gọi hàng xóm láng giềng của mình tới, sau đó di chuyển lều vải bán hàng của các hàng quán đại hạ gía bên đường tới đây, dùng nó tạo nên một số điểm cứu chữa tạm thời.