Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1886: Thu Thập Quần Áo




Chẳng qua Tần Thư Lễ nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nào hiểu được, tại sao Khánh Trần lại báo cáo Khánh Quốc Trung?

Mãi sau này, khi Tần Thư Lễ đi tới lý thế giới, khi hắn biết Phụ Huynh của Hội Phụ Huynh chính là Khánh Trần thì đã bắt đầu thu thập tất cả tin tức liên quan đến thiếu niên này.

Giây phút đó, Tần Thư Lễ mới biết được mình đã sai, Khánh Trần và Khánh Quốc Trung hoàn toàn khác nhau, hắn không nên chuyển thành kiến của mình đối với Khánh Quốc Trung áp đặt lên người Khánh Trần.

Lúc biệt thự Bạch Trú xảy ra hỏa hoạn, Trương Uyển Phương lại giữ hắn lại không cho hắn đi tìm hiểu xem xét thì không hiểu sao trong lòng Tần Thư Lễ lại cảm thấy rất đau xót.

Tần Thư Lễ không trách Trương Uyển Phương, vì hắn biết vận mệnh vợ mình cũng rất khổ cực, vất vả lắm mới chịu đựng được tới 40 tuổi mà hưởng phúc, đương nhiên không cam lòng để mất đi mọi thứ rồi.

Tần Thư Lễ chỉ cảm thấy tất cả họ đều nợ Khánh Trần. Thiếu niên kia có một người cha là dân nghiện cờ bạc, còn có một người mẹ không thèm quan tâm mình, chắc chắn cuộc sống trước đây của hắn rất vất vả.

Đánh lý, hắn lại vùi đầu vùi cổ làm việc, luôn cảm thấy mình nên làm nhiều thêm một chút.

Trong Hội Phụ Huynh, trừ La Vạn Nhai ra thì mọi người đều không biết Tần Thư Lễ và Khánh Trần còn một mối liên hệ như thế. Tần Thư Lễ vẫn cứ cố gắng từng chút một, bắt đầu từ Người Nhà màu lam thăng cấp thành Người Nhà màu vàng.

Bây giờ, Tần Thư Lễ nhìn người thiếu niên kia dần trưởng thành, trở thành một cây đại thụ có thể che chở cho người khác mà không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ. Mặc dù hắn biết mình còn chẳng có lập trường để làm chuyện này.

"Mọi người tìm quần áo quấn quanh cổ lại!"

Trương Mộng Thiên hét lên:

"Sau đó nói cho những phòng tuyến khác biết nữa, nơi mà đàn chuột có thể dùng một chiêu để làm chúng ta mất mạng chỉ có động mạch chủ ở cổ. Chỉ cần bảo vệ vị trí này cho tốt thì có thể tăng tỷ lệ sống sót của tất cả mọi người!"

Đây là điều mà Trương Mộng Thiên đã tổng kết ra từ kinh nghiệm của bản thân, rất có tác dụng.

Lúc trước, khi Khánh Trần dẫn nạn dân chạy trốn thì cho dù có người bị đàn chuột vây công, chỉ cần cổ không bị cắn thì những nơi khác có rớt da tróc thịt cũng chẳng cần phải lo gì cả.

Sau phòng tuyến vang lên từng tiếng kêu rên, lần sóng chuột lần thứ năm bắt đầu xuất hiện, Người Nhà bị thương lên tới con số hàng ngàn. Lúc này, hơn một nửa những người có thể lên chiến trường đều được dùng quần áo cắt thành từng mảnh vải dài mà băng bó đơn giản.

Nhưng cũng đã rất may mắn rồi, còn có hơn ba ngàn người vì bị chuột cắn vào động mạch chủ nơi cổ mà hi sinh.

Lúc này, Tiểu Tam đã buồn ngủ đến nỗi không thể chịu được nữa, nhưng khi hắn nghe thấy câu này thì tỉnh ngủ ngay lập tức:

"Mau lên, Tần Thư Lễ, ngươi mau dẫn người đi thu thập khăn quàng cổ và quần áo đi. Phụ Huynh nói chẳng mấy chốc nữa sóng chuột sẽ ngóc đầu trở lại, chúng ta chỉ có mấy tiếng để nghỉ ngơi thôi. Phải chuẩn bị cho nhanh lên!"

Tần Thư Lễ lấy lại tinh thần, hắn vội vàng trả lời:

"Được, ta sẽ dâng lửa trại lên, rồi dẫn người đi tìm."

Trải qua một trận chiến kịch liệt, tất cả mọi người đều bị tuyết làm ướt tóc và quần áo, đất dưới chân cũng đã biến thành vũng bùn.

Nhu cầu cấp bách hiện tại của tất cả mọi người là được sưởi ấm và nghỉ ngơi, nếu không sẽ chẳng ai chịu được mấy ngày liên tục.

Sau khi Tần Thư Lễ làm xong những chuyện này thì mới bắt đầu đi tìm quần áo.

Mặc dù bây giờ hắn cũng vô cùng mệt mỏi.

Lửa trại được đốt lên, Tần Thư Lễ nói với đám Người Nhà:

"Đi thôi, đi thu thập quần áo!"

Tần Thư Lễ vừa nói vừa đi, nào ngờ vừa đi được hai bước thì mắt hắn đã tối sầm lại. Rất nhiều người không chú ý một điều rằng Tần Thư Lễ cũng đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ chưa ngủ rồi.

"Người Nhà màu vàng, không sao chứ?"

Có người vội vàng đi lên trước để đỡ hắn.

Tần Thư Lễ đứng dậy rồi cười mà nói:

"Ta không sao, chúng ta mau đi tìm quần áo thôi."

Nhưng lúc này, có mấy vị đại thẩm đứng ra khỏi đội ngũ rồi tới mà nói:

"Các ngươi đã mệt mỏi tới mức này rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. Nếu như cần quần áo thì cứ để bọn ta đi về nhà lấy co các ngươi, trong nhà vẫn còn một số quần áo."

Tiểu Tam nghe vậy thì sững người:

"Các ngươi mau trở lại đội ngũ đi, nơi này rất nguy hiểm."

"Ngươi đừng quan tâm chuyện này làm gì."

Các đại thẩm nói rồi quay đầu lại hét lớn với đội ngũ phía sau:

"Trong nhà ai có quần áo thì quay về nhà lấy tới đây cho đám tiểu tử này đi!"

Trong đội ngũ, có rất nhiều nạn dân đều tỏ ra thờ ơ.

Phải biết rằng mấy triệu người đang xếp hàng rút lui, nếu đi chậm thì sẽ phải chết ở đây. Khó khăn lắm họ mới xếp hàng được tới chỗ này, sao có thể bằng lòng rời khỏi đội ngũ chứ.