Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1885: Tử Thủ




Các nàng vừa khiêng, nước mắt vừa lăn dài trên gương mặt, vì có một số Người Nhà đã bị chuột gặm để lộ cả xương tay, một số khác thì đến lúc chết vẫn duy trì động tác bắt xé chuột.

Tình cảnh thảm thiết của những thi thể này khiến cho người khác không đành lòng nhìn thẳng.

Nhân viên hậu cần đặt những thi thể này ở hậu phương một cách ngăn nắp, không ai biết được mọi người còn cơ hội để an táng cho họ hay không. Có lẽ rất nhanh thôi, mọi người cũng sẽ nằm xuống đó, gặp lại chiến hữu của mình dưới lòng đất.

Còn có người bị thương, nằm trên cáng cứu thương im lặng chịu đựng, họ không muốn bản thân phát ra tiếng kêu đau đớn hay than khóc, sợ sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của mọi người xung quanh.

Tiểu Tam quay đầu sang chỗ khác, hắn không dám nhìn cảnh tượng này.

Bỗng nhiên trong bộ đàm vang lên tiếng nói:

"Về rồi! Phụ Huynh về rồi!"

Tất cả đứng lên quan sát thì thấy Khánh Trần đang dẫn theo hơn một trăm người chạy nước rút. Cũng may là làn sóng chuột vừa mới bị đánh lùi, nếu không thì sợ rằng những người này không thể chạy trốn một cách thuận lợi như thế được.

"Nhanh lên nhanh lên!"

Tiểu Tam nói:

"Hâm nóng đồ ăn lại đi, để ngài ấy tranh thủ ăn mấy miếng."

Đây đã là đợt học sinh thứ bảy mà Khánh Trần tiếp ứng rồi đưa về, trong khoảng thời gian này Khánh Trần chỉ ngồi dưới đất để Kỵ Sĩ dùng thuật hô hấp điều trị thân thể đúng một lần, sau đó lại đứng dậy xông ra ngoài.

Nạn dân cũng nhìn thấy hắn đưa từng đợt nạn dân trở về, tất cả mọi người đều nhớ rõ hình bóng này.

Có đại thẩm còn tranh thủ lúc Khánh Trần đi ra ngoài mà lén lút hỏi Tiểu Tam:

"Tiểu tử này có bạn gái chưa? Nhìn thân thiện dễ gần quá nhỉ."

Tiểu Tam nghe vậy thì nở nụ cười rồi nói:

"Ngài cảm thấy hắn thân thiện dễ gần là sai lầm rồi, có nhớ tin tức căn cứ A0 bị đánh vào không? Hắn chính là người dùng một tay nhấc tập đoàn Jindai lên đánh."

Bây giờ việc này càng lan truyền thì càng có nhiều dị bản khó hiểu, trong miệng Tiểu Tam thì Khánh Trần chỉ còn thiếu mỗi ba đầu sáu tay, còn những cái khác thì đều rất hoàn hảo.

Bây giờ các nạn dân cũng biết Khánh Trần chính là ông lớn của Khánh thị kia.

Nhưng dường như ông lớn của tập đoàn này hoàn toàn khác với ông lớn trong ấn tượng của họ.

Khánh Trần đưa mấy người Trương Hổ Bảo đến sau phòng tuyến rồi hỏi thăm đơn giản:

"Thương vong thế nào?"

Sắc mặt của Tiểu Tam trở nên ảm đạm:

"Có 19 người tử vong, 711 người bị thương nhẹ, 1409 người bị thương nặng."

Khánh Trần hỏi tiếp:

"Có thể chịu đựng được không?"

Tiểu Tam nghe vậy thì đứng thẳng người ngay lập tức:

"Có thể!"

Khánh Trần gật đầu rồi nói:

"Tử thủ!"

Hắn nói xong thì lại xoay người rời đi, không hề dừng lại thêm dù chỉ một giây.

"Phụ Huynh, ngài ở lại ăn chút gì đi, nghỉ ngơi một chút đã."

Tiểu Tam nói với vẻ lo lắng.

Nhưng Khánh Trần chỉ xua tay, không nói thêm gì cả.

Còn có chục đội ngũ người du hành và đám trẻ đang chờ hắn tới cứu, Khánh Trần không có nhiều thời gian dư thừa để chăm lo bản thân như thế.

Hơn nữa làn sóng chuột đang càng ngày càng lớn. Khánh Trần có thể đợi được, nhưng những người đang chờ hắn tới cứu viện thì sợ rằng không có nhiều thời gian để đợi được nữa rồi.

Trương Mộng Thiên bỗng cất tiếng:

"Thật ra ông chủ đang trừng phạt bản thân, hắn để người Côn Luân và các ngươi cùng nhau ở đây bảo vệ thành phố này. Trong các ngươi có thêm một người chết đi thì hắn sẽ trách bản thân thêm một phần, dù hắn chỉ đưa ra quyết định chính xác nhất."

"Nhưng chúng ta đâu trách hắn?"

Tiểu Tam than thở.

"Không liên quan tới chuyện các ngươi có trách hắn hay không."

Trương Mộng Thiên trả lời.

Tiểu Tam cũng đã ý thức được, hóa ra đây chính là điều mà hiệu trưởng Trịnh đã nói. Người đưa ra quyết định mới là người đau khổ nhất, muốn tiếp quản quyền chỉ huy thì phải chịu đựng sự đau khổ này.

Tần Thư Lễ nhìn theo hướng Khánh Trần rời khỏi mà im lặng không nói câu nào.

Tần Thư Lễ và Khánh Trần rất ít khi gặp nhau, dù hắn đã kết hôn với Trương Uyển Phương cũng chưa từng đi thăm Khánh Trần lần nào.

Khi đó, trong lòng hắn còn lo lắng vì có Khánh Trần nên Trương Uyển Phương sẽ thường xuyên gặp Khánh Quốc Trung.

Trong khoảng thời gian đó, thậm chí Khánh Quốc Trung còn tới tìm nhà máy của Tần Thư Lễ để tìm hắn vay tiền. Khánh Quốc Trung còn nói nếu không cho vay sẽ vứt Khánh Trần cho Trương Uyển Phương và Tần Thư Lễ nuôi.

Một người chồng hiện tại, bị chồng trước của vợ mình tìm tới tận cửa để vay tiền, trải nghiệm này thật đúng là không còn lời nào để nói.

Cho nên lúc Tần Thư Lễ xem tài liệu về hai cha con Khánh Quốc Trung và Khánh Trần thì sẽ có chút bài xích và chán ghét theo bản năng.

Nói thật lòng rằng chỉ cần là người bình thường đều sẽ thấy không ưa nổi.

Sau khi Khánh Quốc Trung vào tù, Tần Thư Lễ đã thông qua bằng hữu mà biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó hắn phát hiện người báo cáo Khánh Quốc Trung là người được đặt tên là "Khánh tiên sinh nhiệt huyết". Ngoại trừ Khánh Trần ra thì còn là ai được nữa chứ?