Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1884: Sẽ Không Ai Tới




Thật ra trong lòng Trương Hổ Bảo cũng có chút không yên, hắn không biết rằng trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này thì ông chủ kia có đến cứu họ hay không.

Dựa theo lẽ thường tình thì cho dù không có ai đến cứu thì họ vẫn có thể hiểu được. Ai lại để bản thân lâm vào tình cảnh nguy hiểm hết lần này đến lần khác chứ? Vả lại Trương Hổ Bảo cũng biết, nếu như thật sự muốn cứu thì số lượng đội ngũ cần Khánh Trần cứu rất nhiều.

Nhưng hắn cũng hiểu được, bản thân làm đội trưởng chắc chắn phải duy trì bình tĩnh, cho dù chỉ là ở mặt ngoài mà thôi.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài ngân hàng vang lên từng tiếng ầm ầm, có người nhìn xuyên qua cửa sổ lá sách thì thấy đàn chuột lít nha lít nhít đang nhào tới.

Vì ngân hàng này đã bị càn quét rồi nên đàn chuột cũng không lục soát lại thêm lần nữa.

Nhưng chỉ một giây sau, tòa nhà lớn đối diện bỗng có người hét lên trong vô thức.

Đàn chuột bên ngoài khựng lại khoảng ba giây, rồi chen chúc chạy thẳng về phía vừa phát ra tiếng hét chói kia ta.

"Không hay rồi."

Trương Hổ Bảo nói nhỏ:

"Bên kia cũng là chỗ từng bị đàn chuột càn quét qua, nếu như bọn chúng phát hiện có người trốn ở nơi bọn chúng đã càn quét thì có khi nào sẽ lục soát toàn thành phố thêm một lần nữa không? Hi vọng rằng chúng nó không còn sức để làm mấy chuyện này."

Cách một lúc lâu sau, tòa nhà lớn đối diện không ngừng vang lên tiếng hét chói tai.

Tất cả mọi người ngồi giữ im lặng trong ngân hàng, lặng lẽ chờ Khánh Trần đến cứu viện, không ai dám nói lời nào.

Một tiếng, hai tiếng...tám tiếng, mười hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi.

Đám người Trương Hổ Bảo vẫn chưa chờ được sự xuất hiện của cứu viện.

Cho tới khi mọi sự kỳ vọng dần dần biến thành thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.

Một lúc sau, khi có người hỏi Trương Hổ Bảo rằng đến cùng tiểu viện trưởng có đến đây cứu mọi người hay không thì hắn cũng chỉ trả lời một cách mờ mịt rằng... Có lẽ là sẽ đến.

Vì ngay cả Trương Hổ Bảo cũng không biết chắc.

"Hay là chúng ta lao ra ngoài đi, làm như thế thì ít nhất còn có một tia hi vọng."

Người khiêu chiến Diệp Hàm nói.

Ánh mắt của Trương Hổ Bảo trở nên tập trung một lần nữa:

"Không được, thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, dựa theo những mốc thời gian mà ông chủ tính toán ra thì nạn dịch chuột hiện tại đã chuẩn bị tiến vào giai đoạn thứ ba. Không ai có thể chạy xuyên qua mấy chục cây số mà còn sống sót cả."

"Đúng thế, không ai có thể sống sót mà chạy xuyên qua mấy chục cây số. Vậy nên sẽ không có ai tới cứu chúng ta đâu."

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngòai vang lên một tiếng đập cửa vang dội, cốc cốc.

Theo sau đó là một giọng nói thấm đẫm nét mệt mỏi:

"Mở cửa."

Trương Hổ Bảo nghe thấy tiếng này thì vô cùng mừng rỡ, tất cả người du hành có mặt ở đây đều đứng dậy!

Đó là giọng nói của tiểu viện trưởng!

Trong bảy ngày trở về này, giọng nói của tiểu viện trưởng vẫn luôn quanh quẩn bên tai của họ, bàn giao kế hoạch rồi dặn dò hạng mục cần chú ý hết lần này tới lần khác. Đối với họ mà nói thì giọng nói này quá thân quen rồi!

Họ định đi ra kéo cửa cổng của ngân hàng nhưng lại bị nạn dân ngăn lại:

"Không được mở cửa, lỡ như người bên ngoài thu hút đàn chuột tới đây thì phải làm sao bây giờ?"

Trương Hổ Bảo trả lời một cách bình tĩnh:

"Lúc bọn ta kéo cửa lên cho các ngươi vào không hề nghĩ tới chuyện này. Mau tránh ra, bọn ta muốn rời khỏi đây, các ngươi có bằng lòng đi cùng hay không là chuyện của các ngươi."

Trương Hổ Bảo nói xong thì đưa tay đẩy nạn dân ra, rồi kéo cửa của ngân hàng lên.

Dưới ánh trăng, Khánh Trần đứng ngoài cửa với gương mặt mỏi mệt, hắn nói:

"Xin lỗi, ta đã tới trễ."

Đôi mắt của Trương Hổ Bảo bỗng dưng nhòe đi, hắn trả lời:

"Ngài đừng nói như thế, ngài không tới trễ, mọi người đều còn sống mà."

"Đi thôi."

Khánh Trần cười cười rồi nói:

"Đưa các ngươi đi tập hợp lại với những người khác."

Trương Hổ Bảo cõng cậu bé tám tuổi bị chuột cắn ở chân kia, hắn ra sức mà gật đầu.

Những người trong ngân hàng kia không đi theo họ, Khánh Trần cũng không khuyên nhủ gì thêm.

Mỗi giai đoạn đều sẽ có một sự lựa chọn khác nhau, đến nước này rồi thì hắn chỉ có thể cứu được những người bằng lòng tin tưởng hắn.

...

Đếm ngược trở về 105:9:0.

Mấy người Tiểu Tam vừa mới đánh lùi một đợt sóng chuột, tất cả mọi người ngồi lên trên những bao cát ẩm ướt. Đến bước đường này rồi thì cũng chẳng còn để ý được hình tượng gì nữa, chỉ cần có thể ngồi xuống nghỉ lấy hơi là đã may mắn lắm rồi.

Trong Hội Phụ Huynh cũng có rất nhiều phái nữ, Tiểu Tam không cho các nàng lên chiến trường, chỉ để các nàng làm một số công việc hậu cần mà thôi.

Lúc này, những cô gái kia đang nâng cáng cứu thương thô sơ giản dị, khiêng những Người Nhà tử trận về.