Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1883: Giai Đoạn Thứ Ba




Trần Chước Cừ buộc mái tóc đuôi gà cao cao, trông đặc biệt sạch sẽ và gọn gàng:

"Đã kiểm kê rồi, 99 đội người du hành thời gian, hiện giờ chỉ mới đến 4 đội, trong đó có 8 đội đã bị giảm quân số, nhưng do hoạch định đường đi tốt nên không có tổn thất nào lớn."

Khánh Trần thấy lòng nặng trĩu, ấy vậy vẫn còn 57 đội chưa đến nơi.

Lúc này, Tiểu Tam vội vàng nói:

"Sẽ không phải tất cả đều xảy ra chuyện rồi chứ?"

"Không đâu."

Khánh Trần lắc đầu:

"Sau đó ta đã lên kế hoạch cho họ bảy điểm ẩn náu ở dọc đường, nếu con đường bị thử triều chặn lại, họ sẽ trốn vào đó mà trú ẩn, sẽ không có chuyện mọi người đều gặp nạn. Tiểu Tam, ở đây giao cho ngươi, ta đi đón họ."

Tiểu Tam hơi sững sờ:

"Phụ Huynh, ngươi vừa mới trải qua một trận chiến đấy, hay để ta đi, ta và Tần Thư Lễ dẫn người đi, ngươi ở đây chỉ huy trận chiến."

Khánh Trần lắc đầu:

"Các người chỉ huy rất tốt, không cần ta ở đây. Hơn nữa, chỉ có ta mới có thể nhớ hết các điểm ẩn náu, cũng chỉ có ta có thể tìm được từng điểm một."

Tiểu Tam trở nên lo lắng, trong trận chiến vừa rồi, Khánh Trần quả thực rất ác liệt.

Thế nhưng sau tam tai, Tiểu Tam thấy rõ sự kiệt quệ sâu sắc trong mắt Khánh Trần, hắn dẫn theo hơn ba trăm dân tị nạn chạy trốn lâu như vậy, lại vừa trải qua một cuộc chiến lớn, e là hiện tại đã là cung giương hết đà.

Có 57 đội, mỗi đội có bảy điểm trú ẩn dự phòng, nếu không may mắn, Khánh Trần sẽ phải lục tung tất cả 99 nơi mới có thể tìm ra tất cả các đội.

Mà hiện tại, thử triều ở thành phố số 10 đã đến giai đoạn thứ ba, nếu Khánh Trần quay trở lại chưa chắc đã có thể sống sót trở về.

Trần Chước Cừ khuyên can:

"Ta đã ghi nhớ tất cả các điểm lánh nạn, ta có thể dẫn bọn Tiểu Tam đi."

Khánh Trần sửng sốt một chút:

"Ngươi có thể ghi nhớ?"

Trần Chước Cừ giải thích:

"Ừm, thực ra phần lớn đều là chi nhánh ngân hàng, rất dễ nhớ."

Khánh Trần lắc đầu:

"Dù ngươi có nhớ được cũng không thể đi, ngươi quá yếu."

Trần Chước Cừ gật đầu, thừa nhận hiện thực này.

Tiểu Tam ở bên cạnh nói:

"Phụ Huynh, hay là nghỉ ngơi một xíu trước rồi hãy đi!"

Khánh Trần quay người bước ra ngoài phòng tuyến:

"Nơi đây nhờ hết cả vào các ngươi, chỉ e thử triều sẽ sớm quay đầu trở lại. Ta cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng bọn trẻ học viện du hành thời gian không thể đợi lâu được, thời gian không đợi người."

Hơn 600 người Côn Luân vẫn đang bị mắc kẹt trong thành phố, theo lệnh của hắn mà đi tìm một manh mối.

Sao hắn có thể nghỉ ngơi được.

Đếm ngược thời gian trở về 10:01:09.

Trong ngân hàng nào đó ở khu thứ bốn, có hơn bốn mươi người du hành đang trốn cùng hơn hai mươi nạn dân, tất cả đang bầu bạn với những bộ xương trắng rã trong ngân hàng.

Bốn mươi hai người du hành là người của cùng một tiểu đội, vì họ gặp phải đàn chuột hành quân nên đành phải vào trong ngân hàng này tránh tạm. Sau đó vì động lòng trắc ẩn mà mở cửa ngân hàng ra, đón thêm hơn hai mươi nạn dân vào trong.

Trong bốn mươi hai người này có một số người nổi tiếng đều là người khiêu chiến vách đá dựng dứng, họ vùa hoàn thành cửa ải khiêu chiến thứ năm, mỗi người đều đã ăn năm trái Trường Sinh Thiên.

Tố chất tâm lý cũng vững chãi hơn những người khác nhiều.

Diệp Hàm cũng là người khiêu chiến, đang ôm một cậu trai nhỏ khoảng bảy tám tuổi run lẩy bẩy mà an ủi:

"Đệ đệ đừng sợ, ngươi cứ yên tâm ngủ một giấc trước đi, học trưởng học tỷ sẽ ở đây để bảo vệ ngươi mà."

Bàn chân của cậu bé bị chuột cắn rớt một miếng thịt, Diệp Hàm chỉ có thể tiến hành băng bó đơn giản cho hắn, chứ cũng chẳng còn cách nào khác.

Trong đại sảnh ngân hàng các nạn dân đang run lẩy bẩy, trên gương mặt của họ ánh lên nét tuyệt vọng.

Họ ngồi bên này an ủi lẫn nhau, trong đó có người khiêu chiến Trương Hổ Bảo từng ủng hộ Hồ Tĩnh Nhất, hắn nói nhỏ:

"Mọi người đừng lo lắng quá, ông chủ cho những điểm tị nạn này là vì để chúng ta tạm lánh, bây giờ đàn chuột bên ngoài quá đông đúc, chờ chúng hơi lắng lại một chút thì hắn sẽ tới đón chúng ta."

Bây giờ, cho dù là người khiêu chiến vách đá dựng đứng có thành công hay không, thì chỉ cần gia nhập vào học viện nông nghiệp đều sẽ gọi Khánh Trần là ông chủ. Giống như họ muốn biến xưng hô này thành một sự thật cố định vậy, họ quyết tâm bám đuôi Khánh Trần, ôm chặt đùi không buông tay.

Chuyện này cũng là do Trần Chước Cừ dạy cho họ.

"Có thật là tiểu viện trưởng sẽ tới không?"

Có người du hành cất tiếng hỏi với vẻ lo lắng, họ không phải là người khiêu chiến nên vẫn gọi tiểu viện trưởng theo thói quen.

"Chắc là sẽ tới."

Trương Hổ Bảo gật đầu rồi nói:

"Hắn lập nên kế hoạch tỉ mỉ như thế này, lại tạo nên những điểm tị nạn kỹ càng như vậy thì chắc chắn cũng thuận lợi cho việc hắn tới đây tiếp ứng chúng ta. Yên tâm đi, đừng nên bị cảm xúc tuyệt vọng của nạn dân làm ảnh hưởng, chúng ta nhất định phải bảo trì thể lực."