Hắn không chắc mình có gặp phải bất trắc hay không, nhưng thù của anh trai và chị dâu hắn nhất định phải báo, cho nên hắn phải chuẩn bị thêm một nước đi khác.
Trong mắt Tiểu Tam và Trần Chước Cừ, Khánh Trần đã trở thành câu trả lời tiêu chuẩn không chút sai sót, nhưng chỉ có bản thân Khánh Trần biết hắn vẫn còn cách rất xa so với cảnh giới của Ảnh Tử.
Tất cả những gì hắn có thể làm chỉ là lập nhiều kế hoạch dự phòng hơn, tính toán hết tất cả những biến cố có thể xảy ra.
Vì vậy, vào buổi trưa của ngày đếm ngược cuối cùng để xuyên không, Khánh Trần tìm đến Hà Kim Thu, đưa ra một thỏa thuận: sử dụng ba mươi sáu cây Tử Lan Tinh để đổi lấy sự tìm kiếm của cơ quan tình báo Hồ thị, hộ tống quả phụ của Viên Dương.
Chỉ có điều, có chút bất ngờ đó là lúc đó Hà Kim Thu không hề đồng ý ngay, hắn nói nhân viên tình báo Hồ thị cũng là người, sao hắn có thể để nhân viên tình báo liều mình đến thành phố tự dâng cái chết? Hơn nữa, chưa chắc họ sẽ tới kịp.
Nếu thực sự muốn cứu góa phụ, nhất định phải để Hà Kim Thu đích thân ra tay.
Hắn thực sự đã ở thành phố 10, nhưng hắn không chắc liệu hắn có thể giết một mạch mà đến được tòa nhà đó hay không, cũng không chắc liệu hắn có đến kịp hay không.
Khánh Trần không chắc Hà Kim Thu là thực sự thấy khó khăn hay đó chỉ là một trò đùa trả giá mặc cả, hắn chỉ muốn giữ một kế hoạch dự phòng cho riêng mình, vì vậy hắn hỏi: Phải làm sao mới có thể khiến ông chủ Hà đích thân ra tay?
Nhưng Hà Kim Thu không đồng ý lại, cũng không nói rõ điều kiện của mình.
Ông chủ Hà chỉ nói: Để thử xem, nếu thành công hãy bàn điều kiện.
Khoảnh khắc đó Khánh Trần hiểu, nếu giao dịch thành công sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Trên đời này, miễn phí chính là thứ đắt nhất.
Đây là bài học đầu tiên mà các nhà sáng lập game trên thế giới biểu đưa ra cho người chơi.
Nhưng bất kể nó có giá bao nhiêu, vấn đề này quá quan trọng đối với Khánh Trần, hắn bắt buộc phải thêm một lớp bảo hiểm cho mình.
Cho nên, đây cũng là lý do tại sao Khánh Trần nói với Trương Mộng Thiên rằng "vẫn còn một tia hy vọng". Hắn cá rằng Hà Kim Thu là muốn mặc cả, thực ra đối phương đã nắm chắc khả năng hoàn thành giao dịch này rồi."
Khánh Trần hỏi:
"Ông chủ Hà muốn gì?"
"Ba mươi sáu cây Tử Lan Tinh và vật cấm kỵ ACE-004, Chân Thị Chi Nhãn màu đen."
Hà Kim Thu nói.
Khi đó Khánh Trần trong lòng cả kinh, vì vật cấm kỵ ACE-004 này rất quý giá, sao có thể dùng để trao đổi chỉ một manh mối.
Giao dịch ban đầu giữa Trịnh Viễn Đông và Khánh Trần là Khánh Trần tìm ra một phương pháp tu hành chính thống cho học viện du hành thời gian, và Trịnh Viễn Đông sẽ trao đổi nó bằng Chân Thị Chi Nhãn màu đen.
Cho nên, dù Khánh Trần chưa lấy được viên đá nhưng cũng chỉ là cho Côn Luân mượn trong một thời gian ngắn, Trịnh Viễn Đông phải giao lại Chân Thị Chi Nhãn cho Khánh Trần trong vòng một tháng.
Nó đã thuộc về Khánh Trần.
Bây giờ, mục tiêu của Hà Kim Thu rất rõ ràng, đó là muốn thứ này.
Hà Kim Thu cười nói:
"Ngươi bị dọa rồi sao? Yên tâm, ta chỉ dùng vật cấm kỵ này trong sáu tháng mà thôi, sau đó sẽ trả lại cho ngươi. Cho nên, điều kiện thực sự là sáu tháng sử dụng vật cấm kỵ ACE-004."
Khánh Trần:
"Thành giao."
Thực ra, cho dù Hà Kim Thu thực sự muốn lấy viên đá này mãi mãi, hắn cũng sẽ giao cho.
"Hai người, nói hết tất cả những gì hai người biết cho hắn ta đi, như vậy cũng đã đền đáp xong ơn cứu mạng của ta rồi. Ngoài ra, ta sẽ tặng cho hai ngươi thỏi vàng trị giá 50 triệu, để các ngươi không phải lo cơm ăn áo mặc cả nửa đời còn lại."
Hà Kim Thu cười tủm tỉm nói.
Quả phụ của Viên Dương lấy từ trong túi ra một bức ảnh:
"Viên Dương chưa bao giờ làm hại ai, nhưng một người bí ẩn đã từng tìm đến hắn và muốn điều chế một lọ thuốc độc thần kinh, yêu cầu phải có hỗn hợp 68 chất độc thần kinh, chất độc đó phải có thể giết chết người siêu phàm cấp A. Nhưng Viên Dương không đồng ý với hắn ta, sau đó một khoảng thời gian dài đều rất yên lặng. Kết quả là có một lần Viên Dương đã gặp lại hắn ta trong một bữa tiệc ở thành phố số 10, hắn ta là người phục vụ của bữa tiệc đó."
Khánh Trần sửng sốt một chút:
"Người này khi gặp Viên Dương không dùng mạng che mặt sao?"
Một người như vậy lại cải trang thành người phục vụ trong bữa tiệc, e là đã có mục tiêu ám sát mới, đây là một tên sát thủ chuyên nghiệp, sao có thể dùng gương mặt thật đi gặp Viên Dương?
"Có che chắn."
Quả phụ của Viên Dương nói:
"Viên Dương nghe ra giọng nói của hắn ta."
Trong bữa tiệc đó, khi Viên Dương đang nói chuyện với một người bạn thì nghe thấy một người phục vụ nói với một phụ nữ cách đó không xa:
"Tiểu thư, rượu sâm banh của ngài."