Hồ Tĩnh Nhất luôn nói:
"Vậy liệu có phải tương lai chúng ta cũng có thể trở nên giỏi giang như hắn không?"
"Vậy thì ngươi nghĩ nhiều rồi đấy."
Trần Chước Cừ thở dài nói:
"Cho dù ngươi đi chung một con đường với hắn cũng không thể trở nên giỏi giang như hắn được."
Ánh chớp màu vàng từ từ biến mất, Khánh Trần đứng dậy chầm chậm đi về phía phòng tuyến, hai tay lấm lem bùn đất.
Hắn kéo dài tất cả bốn sợi dây của Con Rối Giật Dây, lần lượt hiến tế tất cả những xác chuột cháy sém trên mặt đất.
Hết con chuột này đến con chuột khác biến thành tro bụi, bất cứ nơi nào Khánh Trần đi qua, đường phố lại trở nên sạch sẽ.
Lợi ích thu được từ việc hiến tế một con chuột là rất nhỏ, thế nhưng đây là hàng chục nghìn con chuột, chỉ cần một trận chiến đã giúp Con Rối Giật Dây của Khánh Trần mọc ra thêm sợi tơ thứ năm, thứ sáu rồi.
Sợi thứ sáu cũng chỉ cần chút nữa thôi đã có thể trở thành một cá thể toàn vẹn.
Phía sau hắn, Trương Mộng Thiên đang thở hổn hển dẫn theo những người dân tị nạn chạy đến đây.
Số người đến chỉ có một nửa, một nửa còn lại cảm thấy chỉ cần ở yên trong ngân hàng cũng khá an toàn, họ chỉ cần chờ Quân đội Liên bang tới chi viện thì mọi thứ sẽ ổn.
Trương Mộng Thiên không tranh cãi với họ, chỉ dẫn theo những người muốn rời đi.
Hắn nói với những người tị nạn:
"Chạy qua đó, chỉ cần đến phía sau phòng tuyến là có thể an toàn nghỉ ngơi rồi."
Khánh Trần đi tới phía sau phòng tuyến, nhìn về phía Tiểu Tam:
"Thương vong có lớn không?"
Vẻ mặt của Tiểu Tam tối sầm lại:
"Trong số 12.000 Người Nhà chỉ còn lại hơn tám nghìn người, một số người trong số họ không thể được triệu tập trở về từ thành phố, một số đã chết ngay trên phòng tuyến, còn có hơn một nghìn người đã chui qua cổng chốt chạy trốn chỉ vì quá sợ hãi."
Khánh Trần gật đầu nói:
"Đừng quan tâm những người đã chạy trốn kia nữa, đối mặt với mức độ thảm họa như thế này, họ lựa chọn thế nào đều là tự do của họ, miễn là họ không đâm sau lưng chúng ta là được. Hiện tại chỉ mới một ngày trôi qua, thử triều đã bước sang giai đoạn thứ ba rồi, tiếp theo chúng ta vẫn còn những trận chiến khó khăn phải đánh."
"Phụ Huynh, khi nào quân đội liên bang mới đến?"
Tiểu Tam tràn đầy hi vọng hỏi.
Khánh Trần nhìn hắn một cái thật sâu:
"Quân liên bang gần chúng ta nhất có lẽ cách 710 km. Trước khi xuyên không, ta đã nhờ một vài người thông báo tình hình ở đây, họ không thể không biết ở đây đang xảy ra thảm họa. Theo tốc độ của phi hành, nếu có người cần chi viện, vậy thì đáng ra trước 0 giờ họ đã xuất hiện rồi. Cho nên bây giờ vẫn chưa thấy quân chi viện, nghĩa là sẽ không còn viện binh nữa."
Thực ra Khánh Trần đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất từ trước 0 giờ.
Thành phố số 10 này đã trở thành một thành phố biệt lập.
Họ phải tự cứu lấy mình.
Tiểu Tam lẩm bẩm:
"Tại sao không có ai tới cứu chúng ta? Lẽ nào họ không quan tâm đến tính mạng ở đây sao?"
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Không phải chúng ta bị bỏ rơi, ta tin Khánh thị và Lý thị chắc chắn sẽ đến nếu không có lý do cực kỳ quan trọng. Vậy thì lý do có thể hãm chân hai gia tộc Khánh thị và Lý thị là rất rõ ràng, ta đoán Jindai và Kashima chắc hẳn đã phát động cuộc chiến chống lại miền nam, hãm chân Khánh thị và Lý thị tại chiến trường chủ lực mà không thể di chuyển. Nếu nghiêm trọng hơn, có lẽ Trần thị đang gửi quân đến vùng trung nguyên, giờ phút này sự được mất của một thành phố thậm chí cũng không còn quan trọng nữa."
Tất cả Người Nhà đều vô cùng tuyệt vọng.
Khánh Trần biết chắc chắn sẽ là kết quả này, thật ra hắn có thể lừa dối mọi người, nhưng hắn không muốn.
Những người này đặt mạng sống của họ vào tay hắn, tin tưởng hắn mà không để lại chút gì, vì vậy họ có quyền được biết sự thật.
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Ta biết mọi người khó chấp nhận được thực tế này, nhưng ta chỉ cho mọi người hai giờ để giải tỏa tâm trạng, tuyệt vọng đủ rồi thì hãy ưỡn ngực lên một lần nữa, nhìn xem những người tị nạn phía sau mọi người đi. Mọi người...bây giờ chính là anh hùng của họ."
Tiểu Tam ngơ ngác quay đầu nhìn lại, nhưng lại thấy càng ngày càng có nhiều thanh niên của khu Tam Hạ bước ra khỏi đội hình, tìm hội phụ huynh để nhận vũ khí, nhiệm vụ.
Hắn xoa xoa mặt cười nói:
"Má, ta biết rồi!"
Cũng không nói là hắn biết cái gì.
...
"Sức mạnh của hội phụ huynh, lớn hơn và mạnh hơn ta tưởng tượng rất nhiều."
Hà Kim Thu mỉm cười và chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà, dắt theo người phụ nữ trung niên và thanh niên đằng sau.
Khánh Trần nhìn ông chủ Hà, im lặng không lên tiếng.
Hà Kim Thu cười nói:
"Bây giờ có còn tiếp tục giao dịch kia nữa không?"
"Tiếp tục."
Khánh Trần nói:
"Mọi thứ ta nói trên Kình Đảo đều có giá trị."
Trong bảy ngày của lần trở lại trước đó, Khánh Trần đã lên kế hoạch ổn thỏa mọi thứ cho mọi người, cuối cùng hắn chỉ có một ít thời gian để lập một kế hoạch dự phòng cho mình.