Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 191: Bán Con




Lúc mọi người đang nói chuyện, Tần Dĩ Dĩ đứng dậy chạy tới trước lều của Khánh Trần. Nàng vén rèm lên, phát hiện bên trong cũng trống rỗng, không biết thanh niên bên trong đã biến mất lúc nào.

“Tiểu Thổ đâu rồi?”

Tần Dĩ Dĩ nhìn về phía Lý Thúc Đồng.

“À, ta để lại một kẻ cho hắn luyện tập, chắc hắn đang chặn kẻ chạy trốn lại rồi.”

Lý Thúc Đồng nói như không có chuyện gì xảy ra, dường như không hề lo lắng cho an nguy của Khánh Trần chút nào.

Ngoài bìa rừng, có tiếng súng vang lên từ phía xa, sau đó có một âm thanh càng ngày càng gần.

Giống như là có người nào đó kéo một vật nặng trên mặt đất đang từ từ lại đây.

Tất cả mọi người thấy, chính là Khánh Trần đang túm cổ áo Trương Đồng Đản lôi về.

Trên mặt thanh niên có vết máu, dưới ánh lửa bập bùng càng thêm đỏ thẫm. Bên eo áo jacket của thanh niên có vết đạn nhưng cũng chỉ sượt qua người hắn chứ không trúng vào thân thể.

Mà đầu Trương Đồng Đản méo mó gục xuống, máu từ cổ tuôn ra ào ạt, đã chết hẳn.

“Hắn muốn chạy nhưng chạy không thoát.”

Khánh Trần lời ít ý nhiều.

Nhóm người Tần Thành yên lặng nhìn người thanh niên này, so với người mà lúc trước họ nhìn thấy dường như là hai người khác nhau.

Lúc mới gặp, đối phương bình tĩnh giống như một cục đá, bây giờ lại giống như một con dao.

Trương Đồng Đản là một người hoang dã nổi tiếng ở quanh đây, rất nhiều đội buôn đi qua đây đều phải nộp phí cho hắn..

Nhưng giờ lại chết trong tay một thanh niên không chút danh tiếng.

“Ngươi không giống người thành phố tí nào, giống người hoang dã bọn ta hơn.”

Tần Dĩ Dĩ đã sống ở vùng hoang dã lâu năm, đã trở thành người hoang dã từ lâu, cũng thích chốn hoang dã. Nàng cười híp cả mắt lại, đứng cách đống lửa hỏi:

“Ngươi có bị thương không?”

“Không.”

Khánh Trần lắc đầu, hắn lấy súng lục trong tay Trương Đồng Đản, sau đó nhìn về phía Lý Thúc Đồng:

“Sư phụ, ta sẽ lấy cái này.”

“Ừ.”

Lý Thúc Đồng gật gật đầu:

“Lúc sau sẽ cần dùng tới, trên người hắn chắc sẽ có hộp đạn, đừng quên cầm theo.”

Từ sau khi Khánh Trần những cuộc chiến sinh tử, bản thân làm sư phụ của hắn, cũng không quá để ý việc hắn sử dụng súng.

Dù sao thì Kỵ Sĩ là một tổ chức thông minh, Hằng Xã cũng là một tổ chức rất thông minh, dùng cái giá nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất, đây là việc mà một người thông minh nên làm.

Nếu như cứ khăng khăng không cho Khánh Trần sử dụng súng, Lý Thúc Đồng cũng sẽ nghĩ đầu óc của mình chắc chắn có vấn đề.

Tần Thành suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Cái hòm lúc trước đưa cho Trương Đồng Đản hẳn là ở gần đây, ta đi tìm một chút.”

Nói xong, lão liền dẫn theo con trai chui vào rừng cây.

Tần Đồng lặng lẽ dẫn lão đi ra một chỗ, ngồi xuống cạnh thi thể:

“Cha, ngươi nhìn thi thể này đi, rất kỳ quái.”

Tần Thành yên lặng kiểm tra một lát:

“Kỳ lạ, rốt cuộc là dùng phương pháp gì mới có thể đánh cho người thành cái dạng này? Hơn nữa, ra tay nặng như vậy, sao vừa nãy chúng ta không nghe thấy một chút tiếng động nào?”

Hắn đứng dậy, dùng bàn tay thô ráp loang lổ của mình vuốt ve thân cây:

“Vỏ cây rắn chắc như vậy còn bị làm cho vỡ nát.”

Hiện tại, trong đầu hai người có còn một vấn đề duy nhất: Làm sao làm được như vậy?

“Tạm thời đừng quan tâm những thứ này.”

Tần Thành thở dài nói:

“Ta cảm thấy chúng ta đã đánh giá thấp đối phương, người đàn ông trung niên kia chắc chắn là cấp B. Nửa năm trước ta từng nhìn thấy một người cấp B ra tay, một người mà giết sạch cả một đoàn người, vô cùng đáng sợ.”

“Cha.”

Con mắt Tần Đồng sáng lòe lòe:

“Bây giờ ta cảm thấy, thanh niên kia rất có thể là học trò của người trung niên đó, mà Dĩ Dĩ lại thích thằng nhóc kia, người trung niên đó hình như cũng rất thích Dĩ Dĩ…”

Lúc trước, Khánh Trần và Lý Thúc Đồng nói chuyện đều rất nhỏ. Cho nên, dù bọn họ biết Khánh Trần không phải người hầu nhưng cũng chưa xác định rõ được quan hệ của bọn họ là gì.

Ngay khi Tần Đông đang nói…

Bộp một tiếng.

Tần Thành đập bàn tay cứng ngắc của mình vào sau ót Tần Đồng, đập con trai mình đầu nổi đầy sao.

Ông lão trầm giọng quát to:

“Tần gia dựa vào trời đất mà sống, chúng ta ra khỏi thành phố vì điều gì, không phải là vì không chịu nổi đám người đó sao? Dĩ Dĩ cho dù cả đời không lấy chồng cũng có thể sống thật tốt, Tần gia ta không cần phải bán con gái để cầu phú quý.”

“Nhưng Dĩ Dĩ cũng rất thích thằng nhóc kia.”

Tần Đồng oan ức nói:

“Năm đó ta cưới vợ, không phải ngươi cũng nói vậy sao. Ngươi nói cưới Văn Văn, cuộc sống của chúng ta trên vùng hoang dã sẽ thuận lợi hơn nhiều.”

Văn Văn là tên của con gái cả của tộc trưởng một bộ lạc, sau khi Tần Đồng cưới vợ, việc buôn bán của bọn họ quả thực có thay đổi rất lớn.