Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1877: Quá Khó Khăn




Trần Chước Cừ liếc Tiểu Tam một cái:

“Lần này ta không muốn tích phân.”

“Hả? Tại sao?”

Tiểu Tam hơi sửng sốt.

Trần Chước Cừ bình tĩnh nói:

"Đây là chuyện đạo nghĩa mà mọi người đều phải làm, là chuyện trong nghĩa vụ của ta.”

Tiểu Tam gãi đầu một cái:

“Phải chân chia rõ ràng vậy à.”

Nói thật, đến giờ Tiểu Tam cũng không học được cách ở chung với Trần Chước Cừ, tiểu cô nương có một thước đo riêng cho hành vi của mình, khác với người trong thế tục. Thước đo hành vi của nàng cũng khác với đa số mọi người.

Cho nên khi thước đo của nàng đụng độ với thước đo của thế tục thì tính cách ngay thẳng của nàng sẽ làm tổn thương người ta.

Nhưng đây cũng là điểm hấp dẫn riêng của Trần Chước Cừ, người mến nàng thích nàng, sẽ đặc biệt tán thưởng điều này, chẳng hạn như Tiểu Thất.

Người không thích nàng thì cảm thấy nàng không hiểu cách làm người, chẳng hạn như Tiểu Tam.

Mỗi người đều có một lý do riêng, nhưng Trần Chước Cừ dường như cũng không để ý, nàng cảm thấy không ai có thể làm tất cả mọi người thích được.

“Mặc kệ chuyện gì, phát quần áo phòng lạnh trước đã.”

Tiểu Tam phất tay một cái nói:

“Không phát quần áo xong, ban đêm các ngươi không có cơm ăn nhé, hành động nhanh chút đi!”

Nhưng vào đúng lúc này, Tiểu Tam bỗng nghe thấy có âm thanh kỳ quái truyền đến từ đường dài tối ôm sau lưng mình.

Hắn ta vội vàng đứng lên, híp mắt cố gắng nhìn vào bóng tối, cũng cầm lấy bộ đàm nói:

“Các trạm gác trên cao ốc chú ý, thông báo cho ta tình hình mặt đường.”

Trong bộ đàm truyền đến giọng nói:

“Không có khác thường!”

Tiểu Tam hơi sửng sốt rồi đột nhiên cao giọng quát:

"Không đúng, địch tập kích, tất cả mọi người trở về vị trí tác chiến của mình, chuẩn bị liều mạng!”

Sau một khắc, trong bộ đàm bỗng có người hô lớn:

"Thử triều! Tiểu Tam, thử triều đến rồi! Chúng lợi dụng kiến trúc tránh khỏi tầm mắt của trạm gác mà tiến lên.”

Một trạm gác khác nói trong bộ đàm:

“Bên phía ta cũng xuất hiện thử triều, chúng tấn công từ mọi phía.”

Phải biết đây là chiến đấu trên đường phố, Hội Phụ Huynh đúng là có thể bố trí trạm gác trên cao ốc, nhưng tầm nhìn của trạm gác cũng sẽ bị vô số kiến trúc che chắn.

Mà những đàn chuột khôn ngoan kia, đã học được cách lẩn tránh tầm nhìn của trạm gác.

Chúng không chen chúc trên đường như thủy triều trào lên nữa, mà là kề sát mình vào giữa cái bóng của cao ốc rồi nhanh chóng hành quân, muốn đánh khu Tam Hạ không kịp trở tay!

Vậy nên, đến khi thử triều đến gần sát, mới có trạm gác phát hiện ra tung tích của chúng nó!

Tiểu Tam tê cả da đầu:

"CMN đây vẫn là chuột đấy ư, đây là bộ đội đặc chủng thì có! Đm đm đm! Giữ vững phòng tuyến không một ai được rút lui, nếu để chúng phá tan phòng tuyến, toàn bộ nạn dân phía sau đều phải chết!”

Thử triều đã hiện lên trong bóng tối, chỉ cách bọn họ vẻn vẹn 400m nữa thôi, thoáng nữa sẽ đến ngay.

Thân thể chuột nhỏ gầy hành quân trên mặt đất lại có cảm giác như hàng vạn con ngựa đang chạy.

Nhưng mà lúc này, Tiểu Tam bỗng trông thấy bên cạnh mình có không ít người nhà đang run lẩy bẩy.

Những người nhà này chưa từng tham gia vào những chiến tranh tai nạn chân chính, dù đi đánh câu lạc bộ cũng chỉ có bọn Tiểu Tam và người nhà màu vàng xông pha chiến đấu, nên khi trông thấy thử triều kinh khủng như này bọn họ không tránh được sợ hãi.

Những người nhà này, mấy tháng trước có khi còn là một tiểu thương bán hàng rong, hoặc là công nhân công xưởng, thậm chí cả đời còn chưa từng giết gà.

Càng không đối mặt với tai nạn.

Tiểu Tam hít sâu một hơi, cầm lấy bộ đàm, gào thét một cách hung ác:

“Các vị, Phụ Huynh đã nói thế giới này cần những anh hùng mới, ngay trong trận chiến này, giết chết cái tôi hèn yếu của mình, trở thành anh hùng đi. Nổ súng!”

Hỏa tuyến Khu Tam Hạ ré dài lên, tiếng súng to lớn điếc tai nhức óc.

Hỏa lực áp chế ngăn thử triều ở nơi cách phòng tuyến 150 mét, thế nhưng thử triều căn bản không sợ đạn súng dày đặc này.

Chuột hàng trước chết, chẳng mấy chốc hàng sau sẽ đuổi kịp ngay.

Một khắc nào đó Tiểu Tam cảm thấy, thử triều này có chút kỳ quái, hôm nay chúng không hành động nhanh chóng như tối qua, giống như chưa tiến hóa hoàn toàn, giống như...

Chờ chút, sát đến gần hắn ta mới phát hiện điều khác biệt, những con chuột hành động nhanh chóng kia đều có màu đen đặc, mà mấy con trước mắt thì màu xám.

“Ta hiểu rồi, thử triều này là dùng chuột tiến hóa không hoàn toàn đến, cố ý làm tiêu hao hỏa lực của chúng ta.”

Tiểu Tam khổ sở nói.

Thế nhưng, dù hắn ta biết ý đồ của thử triều, thì có thể không nổ súng sao?

Nhất định phải chiến đấu đến cùng!

Dần dần, thử triều bắt đầu tới gần phòng tuyến, chúng mạnh mẽ dùng mạng mở ra một con đường máu!

Súng trong tay Hội Phụ Huynh chỉ còn mấy ngàn cái, người nhà lại có hơn 12.000 tên, hơn nữa, thành viên câu lạc bộ tổng cộng có 50.000 người, người cầm súng chỉ được một phần lượng người thôi.

Quá khó khăn.