Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1876: Chuẩn Bị




Giày cao gót của nàng sớm đã vứt đi, lúc đi đường đổi thành một đôi giày thể thao của người chết, không quá vừa chân.

Chu Kết Y thấy cảnh này, chạy thẳng đến chỗ Khánh Trần, nhưng lại bị Lưu Xung ngăn cản lại, Lưu Xung quay đầu nhìn về phía Khánh Trần:

"Ông chủ?”

Lưu Xung là người hiểu chuyện, hắn ta hoàn toàn có thể để Chu Kết Y rời đi, nhưng hắn ta lo ông chủ còn có suy nghĩ khác...

Chu Kết Y bị Lưu Xung ngăn lại, hỏi Khánh Trần:

“Ngươi có thể bảo vệ ta ư, ta có thể...”

Khánh Trần nhắm mắt lại bình tĩnh nói:

“Đi đi.”

Hắn thậm chí không đợi đối phương nói xong, cũng không an ủi hay giải thích bất cứ chuyện gì.

Chu Kết Y mím môi, nàng nhìn về Lưu Xung, người từng là vệ sĩ trước đây. Lại thấy đối phương đã không còn bộ dáng khom lưng khụy gối như ngày xưa nữa, khuôn mặt hắn ta nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm:

"Xin mời rời đi."

Lúc này, Trương Mộng Thiên cầm theo bình chữa cháy trở về, nhìn Chu Kết Y nói:

“Đừng làm chuyện vớ vẩn thì ông chủ tự nhiên sẽ cứu các ngươi ra ngoài.”

Màn đêm hạ xuống, Khánh Trần vốn định đi ra ngoài thăm dò đường trước một chút, kết quả đúng lúc này lại chợt nghe thấy tiếng hành quân của thử triều từ nơi xa.

Hắn đột nhiên giơ cánh tay lên, mọi người trong đại sảnh ngân hàng nín thở theo bản năng.

Khánh Trần chậm rãi đứng dậy đứng trước cửa ngân hàng.

Xuyên qua cửa sổ chớp nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy thử triều chằng chịt rậm rạp, đang đi thẳng về khu Tam Hạ.

Khánh Trần hơi sửng sốt.

Vậy mà thử triều này đã muốn công kích khu Tam Hạ rồi.

Nếu như bọn Tiểu Tam thực hiện đúng theo kế hoạch của họ, thì lúc này khu Tam Hạ phải là cục xương khó gặm nhất trong thành phố này.

Nhưng hiện tại Thử Vương lại điều một phần thử triều công kích khu Tam Hạ, điều này nghĩa là thử triều lập tức sẽ tiến vào giai đoạn ba!

Đúng lúc này, Khánh Trần cũng nhận ra, thành phố số 10 rõ ràng đã vào đầu xuân, nhưng lại có tuyết rơi trong không trung, nhiệt độ cũng thấp hơn ban ngày rất nhiều.

Rét tháng ba đến rồi.

Khánh Trần nhớ lại tài liệu khí tượng mình từng xem qua, tỉ lệ hàng năm Liên Bang xuất hiện rét tháng ba là 57%, nhiệt độ ban đêm sẽ giảm đến mức âm, lúc đó Hội Phụ Huynh muốn chống lại thử triều sẽ vô cùng khó khăn.

Tuyết xuân sẽ lập tức biến thành nước bùn trên mặt đất.

Dính vào người, sẽ làm quần áo ướt nhẹp.

Không biết Hội Phụ Huynh đã chuẩn bị kỹ càng hết chưa?

...

Thời gian đếm ngược 144:00:00

Nửa đêm.

Phía sau phòng tuyến khu 9, một tên người nhà đang ngồi dựa vào bao cát, trong miệng ngậm một thanh protein nhìn như cây nến, hắn ta ngửa đầu nhìn tuyết lớn trên trời, thấp giọng nói một câu:

“Thật xui xẻo.”

Hắn ta nói với Tiểu Tam đang ngồi bên cạnh:

“Tam ca, mau tìm quần áo phòng lạnh cho nhóm người nhà, nếu không mặc thêm quần áo đêm đến tất cả mọi người sẽ không chịu đựng được. Ngoài ra, để nạn dân mang theo một ít đồ đến vùng hoang dã, nếu không thì sẽ chết cóng trước khi qua khỏi cánh cửa then chốt mất!”

Buổi sáng nhiệt đã giảm còn 4 độ, nhiệt độ hiện tại lại đột nhiệt giảm xuống mức âm, rất nhiều nạn dân mặc quần áo mỏng, nếu không có quần áo sợ họ sẽ chết trên vùng hoang dã mất.

Nhưng Tiểu Tam ở bên cạnh vừa nhai thanh protein vừa nói:

“Đã sớm để người nhà màu vàng Tần Thư Lễ chuẩn bị xong hết rồi, bên trong tòa nhà phía sau phòng tuyến đó. Trước khi đến đây Phụ Huynh đã dặn dò qua, hắn nói trong ghi chép của Liên Bang có phần trăm...bao nhiêu nhỉ? Tóm lại là hắn nói khí hậu có thể chịu ảnh hưởng từ luồng khí lạnh phía bắc mà giảm nhiệt độ, nên nhất định phải phòng lạnh giữ ấm."

Trước đó Hội Phụ Huynh tổ chức để cư dân rút lui quá vội vã, người nhà cũng không thể hung ác ép mọi người khi rời đi còn phải mặc quần áo vào được, nếu làm vậy sẽ có vẻ rất quỷ dị.

Trong tàn nhẫn mà lộ ra chút quan tâm nhân văn sẽ làm các cư dân vô cùng rối loạn.

Lúc đó nhiệm vụ hàng đầu của Hội Phụ Huynh là ép cư dân rời đi, những chuyện khác thì có thể thả lỏng một chút.

Tiểu Tam bình tĩnh tiếp tục nhai thanh protein:

“Ngươi nói xem Phụ Huynh của chúng ta có phải Gia Cát Lượng chuyển thế không, chỉ cần cho ngươi ba cẩm nang diệu kế là ngươi có thể chuyển nguy thành an ngay, sao chuyện gì hắn cũng nghĩ tới được nhỉ...”

Người nhà bên cạnh nhỏ giọng nói:

“Thật ra Gia Cát Lượng cũng không lợi hại như vậy, mà là do người trong nội bộ khá chuyên nghiệp, ngươi chắc chắn là bị Tam Quốc Diễn Nghĩa lừa rồi...”

“Làm như ngươi hiểu nhiều lắm ấy.”

Tiểu Tam tát một cái vào ót đối phương, sau đó cao giọng hô to về nơi xa:

“Trần Chước Cừ, Hồ Tĩnh Nhất! Chúng ta canh giữ ở phòng tuyến bên này, các ngươi đến phát quần áo cho mọi người! Trở về cho mỗi người các ngươi thêm 50 điểm.”