Tiểu Tam nhìn thử triều liên tục đến gần, gầm thét lần nữa:
“Có súng thì dùng tiết kiệm, không có súng thì chuẩn bị tiến lên!”
Một khắc sau, tầm mấy chục ngàn thành viên câu lạc bộ trong cao ốc được người nhà dẫn dắt, từng người từng người một cầm dao phay trong tay vọt ra, còn có người trong đám không tìm được dao phay thì nhấc ghế lên xông ra tiền tuyến.
Thử triều tiến đến phòng tuyến trước đó, chúng nhẹ nhàng nhảy một cái lên phòng tuyến, Tiểu Tam để súng xuống, rút hai thanh dao phay bên hông ra, điên cuồng chém vào lũ chuột tràn vào phòng tuyến.
Người nhà phát điên chắn trước phòng tuyến, chém vào lũ chuột.
Trong lòng càng sợ thì chém càng dùng sức.
Chỉ có điều, sợ hãi dần dần trở thành phẫn nộ, cánh tay cũng dần dần không run rẩy nữa.
Có chuột nhào vào trên người người nhà, lại thấy tên người nhà tu Chuẩn Đề Pháp này trực tiếp giật chuột xuống, nhét vào trong miệng, cắn đứt cổ chuột.
Máu tươi cuồn cuộn trào ra khỏi miệng hắn ta, giống như đến từ địa ngục.
Hậu phương phòng tuyến, các cư dân yên lặng nhìn cảnh này, chỉ có lúc thử triều chân chính đến thì mọi người mới thật sự rõ ràng dưới bộ mặt hung thần ác sát của người nhà, đã ẩn giấu đi tình yêu nồng nhiệt đối với thế giới này như thế nào.
Những người đang chiến đấu kia, đã ưu tiên cơ hội sống sót cho bọn họ.
Lúc này, bên cạnh cánh cửa then chốt có gầm thét:
"Nhanh nhanh nhanh, tiếp tục tiến lên đừng dừng lại, đây là thời gian bọn họ dùng tính mạng để đánh đổi cho các ngươi!”
Trần Chước Cừ và Hồ Tĩnh Nhất ở một bên đợi người du hành thời gian, nhét hết chồng quần áo này đến chồng quần áo khác vào tay nạn dân:
“Sau khi mang đi nhất định phải ưu tiên phân phát cho người già, phụ nữ và trẻ em, mọi người tiếp tục tiến lên không nên dừng lại!”
Cho đến lúc này, nạn dân khu Tam Hạ chỉ mới rút lui được một phần chín.
Quá ít!
Nhưng cũng chính vào lúc này, có một thanh niên bỗng rời khỏi đội ngũ, người nhà phụ trách duy trì trật tự đội ngũ hơi sửng sốt, vừa định đạp thanh niên trở về đội ngũ, lại trông thấy vẻ mặt thanh niên dần dần kiên định:
“Ta không đi, đưa dao phay cho ta.”
Người nhà thoáng sửng sốt, sau đó hô lớn nói:
"Đưa dao phay cho hắn!”
Cầm dao phay lên, người thanh niên hô tô với một thiếu nữ trong đội ngũ:
“Sau khi ta rời khỏi cánh cửa này, hãy nói với ba mẹ ta, cảm ơn họ.”
Nói xóng, hắn ta xoay người cầm theo dao phay lao đến phòng tuyến.
Dần dần, lại có một số thanh niên trong đội ngũ bước ra:
“Đưa dao phay cho ta.”
“Đưa dao phay cho ta.”
Phát dao phay hết, thì phát ghế, không có ghế, thì phát chảo.
Đội ngũ này không có súng ống tân tiến, cũng không có tổ chức cơ cấu chặt chẽ chuyện nghiệp, nhưng trong lúc khó khăn, nhân số không chỉ không giảm mạnh mà ngược lại còn từ từ tăng lên.
Tiểu Tam nhìn càng ngày càng có nhiều khuôn mặt xa lạ đi đến phòng tuyến, hắn ta nghĩ, có lẽ đây chính là lời Phụ Huynh nói, khi ngươi đối mặt với thế giới này một cách chân thành thì thế giới này chắc chắn sẽ đền đáp ngươi.
Có người hô to trong bộ đàm:
“Phòng tuyến A sắp không chống đỡ nổi, cầu chi viện!”
Toàn bộ phòng tuyến khu Tam Hạ được phân ra 50 đoàn, mỗi đoàn đều có đoàn trưởng phụ trách, phòng tuyến A cách bọn Tiểu Tam chỉ 600 mét.
Tiểu Tam nói qua bộ đàm:
"Chờ một lát, lập tức tới ngay!”
Nói xong, hắn ta định mang theo dao phay xông đến.
Đúng lúc này, một cánh cửa sổ nào đó trong cao ốc sau lưng đột nhiên có tám thanh Thanh Ngọc Tâm Kiếm xuyên màn tuyết bay đến, rít lên, lao thẳng vào nơi phòng tuyến sắp sụp đổ.
Chỉ thấy tám thanh Thanh Ngọc Tâm Kiếm như cắt cỏ mà ép sát vào mặt đất, hái đi sinh mạng của thử triều. Đến vô ảnh, đi vô tung.
Phòng tuyền A bùng lên một trận reo hò, có siêu phàm giả ra tay rồi!
Tiểu Tam bỗng quay đầu nhìn về trên lầu, vị kia mặc âu phục màu xám tro, trong tay cầm quyền trượng Hà Kim Thu màu đen, đang đứng trước cửa sổ thủy tinh bị rơi xuống đất.
Bên cạnh hắn ta, còn có một người phụ nữ trung niên và một thanh niên.
Tiểu Tam không nghĩ đến ông chủ Hà vậy mà xuất hiện ở đây, trước đó bọn họ không chú ý đến đối phương đến đây từ lúc nào.
Một khắc sau, có người nói trong bộ đàm:
“Phía sau thử triều có rối loạn!”
Tất cả mọi người lấy lại tinh thần nhìn qua, phát hiện phía sau đại quân thử triều vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh, chợt bắt đầu thưa thớt đi.
Đại quân thử triều đi đến phòng tuyến vốn liên miên bất tuyệt, vậy mà dần dần thưa thớt, như một dòng sông bị đứt đầu nguồn!
Tình huống gì đây?
Tiểu Tam quát:
“Đưa kính viễn vọng cho ta.”
Lúc nói chuyện, người nhà bên cạnh đưa kính viễn vọng ban đêm đến, Tiểu Tam thình lình nhìn thấy bốn bóng dáng đang đan xen di động trong thử triều, mỗi lần giao thoa, đều như có một lưỡi đao vô hình cắt đứt rào chắn giữa thử triều và bốn người họ.