Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1875: Có Người Đáng Tin Ở Đó




Xe việt dã dần dần tới gần cửa khẩu xuất nhập cảnh, thậm chí họ đã có thể nhìn thấy bức tường thành cao lớn nguy nga phía xa xa từ trong xe.

Thế nhưng, dần dần, tên vệ sĩ lái xe cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nhìn về phía cuối con đường, hàng nghìn bộ xương người chất đống ở phía cửa khẩu xuất nhập cảnh, lít nha lít nhít, cực kỳ đáng sợ.

Những bộ xương trắng này hẳn là sau khi bị thử triểu gặm nuốt thì còn sót lại. Thế nhưng các vệ sĩ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao nơi này lại có nhiều thi thể chất đống đến vậy. Mà chúng lại còn nằm rải rác thành một vòng có quy luật.

"Ông chủ, có chuyện gì đó là lạ."

"Xông lên đi!"

Trần Lục Văn nói:

"Đừng có ngừng!"

Với một tiếng ẩm vang, xe việt dã phá tan bức tường xương phía trước, từng mảnh xương trắng bị nghiền vỡ nát, tung bay trên trời.

Khoảnh khắc tiếp theo, tên vệ sĩ chợt thấy cơn bão kim loại cách đó 500 mét, bên ngoài tường thành lại chủ động thay đổi phương hướng, hoàn toàn khóa chặt quy đạo di chuyển của họ!

Một tiếng nổ đùng đoàng phát ra, chỉ thấy bão kim loại phun ra một bức màn đạn dược như vũ bão, máy móc cơ giới màu đen bị rơi rụng ra lần lượt từng thứ một. Một lớp vỏ đạn màu vàng cực dày rải trên tường thành.

Chỉ trong thời gian một giây đồng hồ, bão kim loại đã bắn chiếc xe việt dã thành một cái sàng!

Cho đến khi chết Trần Lục Văn vẫn không thể tin được cuối cùng mình lại không chết trong tay Khánh Trần, cũng không chết bởi thử triểu, mà ngược lại là chết bởi nền văn minh công nghiệp mà loài người vẫn luôn tự hào.

Thử triểu ập đến và bao phủ chiếc xe việt dã.

Còn bức tường thành vừa rồi mới phun ra một cơn bão kim loại dữ dội thì lúc này lại như đang ngủ thiếp đi, nhắm mắt làm ngơ trước thử triểu.

Đã có quá nhiều người chết ở nơi này.

Vô số người dân tị nạn muốn thoát khỏi thành phố nhưng lại bị ngăn chặn bởi âm mưu dưới bức tường thành.

Thời gian đếm ngược 160:00:00

Khoảng cách từ lần xuyên không này đến hiện tại cũng chỉ mới qua tám giờ thôi.

Lần đầu tiên Khánh Trần cảm thấy xuyên không gian nan như vậy.

"Tiến lên!”

Khánh Trần lạnh giọng nói.

Hơn 600 nạn dân theo hắn băng qua đường cái, đi đến ngân hàng mà Khánh Trần sớm nhằm vào, cửa lớn mở rộng, bên trong có bảy bộ hài cốt nhợt nhạt.

Khánh Trần:

"Mộng Thiên, khi nào có chuột nhằm vào, ngươi phải thông báo cho ta ngay.”

Hắn và Trương Mộng Thiên đứng ở cửa, phân công nhau tự dùng giác quan thứ sáu để xác nhận họ có bị chuột theo dõi không.

“Nhanh, nhanh lên, chạy đi, đừng nói chuyện nữa!”

Khánh Trần liên tục sắp xếp nạn dân vào ngân hàng, đợi mọi việc ổn thỏa xong mới cùng Trương Mộng Thiên lách mình vào trong.

Trong hoàn cảnh này, Khánh Trần cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.

Thần kinh phải hoạt động cực độ liên tiếp tám giờ làm Khánh Trần cảm thấy uể oải:

“Lưu Xung, đi phá hủy máy phát điện dự phòng trong ngân hàng đi, để tránh có người vô ý khởi động nó, dẫn thử triều đến. Chúng ta nghỉ ngơi ở đây bốn giờ, chờ sau khi thử triều chuyển dời đi sẽ đột phá về khu Tam Hạ ngay.”

Lưu Xung hỏi:

"Ông chủ, khu Tam Hạ không bị chiếm đóng hả?”

Khánh Trần suy tư hai giây:

"Sẽ không bị chiếm đóng đâu, có người đáng tin trông coi ở đó.”

Hội Phụ Huynh sẽ không làm hắn thất vọng.

Khánh Trần xoay người nói với chỗ có người:

“Trong lúc nghỉ ngơi, tất cả không được lớn tiếng ồn ào, cũng không được đến gần miệng cống. Lúc rời đi, ta sẽ thông báo cho các ngươi. Phòng trữ lương thực gì đó, nếu không có sự cho phép của ta thì không ai được chạm vào.”

Các nạn dân ngồi trên mặt đất lặng như băng trong ngân hàng, mấy người đàn ông ỷ vào thân thể cường tráng của mình đoạt mấy cái ghế dài trước mặt, không để người già và trẻ em vào mắt.

Khánh Trần chỉ nhìn chứ không quản.

Lúc này, trong phòng làm việc của chủ tịch ngân hàng truyền đến tiếng giãy dụa, hình như là một người phụ nữ bị bịt miệng đang cố gắng kêu cứu.

Bên trong có người nhỏ giọng nói:

“Ngươi cũng thấy đấy, ta giúp mọi cùng nhau chống lại thử triều, trên đường nếu ngươi gặp nguy hiểm ta cũng có thể cứu ngươi. Thời thế lúc này đã loạn, phải nương nhờ vào đàn ông.”

Giọng nói kia tuy nhỏ nhưng không thoát khỏi lỗ tai được Long Ngư gia trì qua của Trương Mộng Thiên và Khánh Trần.

Ngay cả ánh mắt Khánh Trần cũng không thay đổi nói:

“Tiểu Mộng Thiên, đánh gãy cánh tay của người đàn ông trong phòng, bịt miệng...nhớ phải bịt miệng lại trước.”

Diêu Chuẩn Lưu Xung hơi sửng sốt, vậy mà ông chủ không để hắn ta ra tay mà để cho một bé trai 14 tuổi đi xử lý.

Mà thằng bé này cũng tập mãi thành quen nên cảm thấy chuyện này chẳng có gì.

Trương Mộng Thiên gật đầu, thuận tiện cầm bình chữa cháy trên mặt đất đi vào phòng.

Rất nhanh, trong phòng truyền đến một trận kêu rên nặng nề, sau đó im bặt đi.

Nữ minh tinh Vương Văn Văn gom quần áo bị xé rách của mình lại, khập khiễng chạy ra khỏi phòng làm việc, che miệng gào khóc ở một bên.