Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1874: Tiến Về Phía Trước




Lưu Xung nhìn về phía Khánh Trần:

"Ông chủ, Diêu Chuẩn thuộc sở Mật Điệp báo cáo với ngài, số hiệu hành động là 127…"

Khánh Trần gật đầu:

"Không cần đọc số hiệu, ta đã xem qua tư liệu của ngươi và vẫn nhớ ngươi."

Trần Lục Văn nhìn thấy cảnh tượng này thì tê hết cả da đầu, hóa ra bên người mình vẫn luôn có người của sở Mật Điệp thuộc Khánh thị!

Trần Lục Văn cắn răng đóng cửa xe, dù trống một vị trí nhưng cũng hoàn toàn không có một chút ý định mang theo Vương Văn Văn và Chu Kết Y cùng rời đi nào.

Vào thời điểm này thì vệ sĩ và tốc độ xe mới là quan trọng nhất. Trong thế giới quan của loại người này, chỉ cần có thể sống sót thì có loại phụ nữ nào là không thể tìm được?

Vương Văn Văn và Chu Kết Y tuyệt vọng ngã ngồi ở bên đường, nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, hai người họ phản ứng cũng rất nhanh, không có đám vệ sĩ trợ giúp thì các nàng lại rời ánh mắt, nhìn về phía Khánh Trần.

Nhưng Khánh Trần hoàn toàn phớt lờ họ và chỉ trầm giọng nói:

"Để chiếc xe này thu hút thử triểu trước mặt chúng ta đi, sau đó thì chúng ta sẽ lập tức xuất phát tiếp."

Đương nhiên là hắn phát hiện ra Trần Lục Văn muốn chạy trốn.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, Khánh Trần phải dùng Con Rối Giật Dây điều khiển Trần Lục Văn quay video lại, để người đại diện phát ngôn chính trị của Trần thị vạch trần âm mưu của tập đoàn Jindai.

Đây mới chính là nguyên nhân thật sự Khánh Trần giữ lại tính mạng cho đối phương.

Nhưng bây giờ, khu thứ sáu đã gần ngay trước mắt, nơi đó vẫn còn có mấy nghìn con chuột đang ăn uống, nhất định phải có người dẫn đàn chuột đi mới được.

Nếu không thì ngay cả khi Khánh Trần giết chết hết đàn chuột, chỉ sợ là cũng sẽ thu hút sự chú ý của vua chuột, đến lúc đó thì không ai có thể sống sót được.

Ngay sau đó, tiếng xe cộ vang lên ầm ầm trên đường phố, những con chuột vốn đang ăn uống kia nhao nhao mở đôi mắt màu đỏ tươi ra, đuổi theo phương hướng chiếc xe vừa rời đi!

"Đi về phía trước!"

Khánh Trần lập tức cất bước đi.

Hắn đã nhìn thấy trụ sở chính của ngân hàng Khánh thị trong thành phố số 10, ngân hàng này đủ để cho hơn sáu trăm người dân tị nạn nghỉ ngơi, điều chỉnh hơi thở trong vài giờ.

Chờ đến khi tất cả thử triểu ở khu thứ sáu chạy hết về những khu hành chính ở phía khác thì đó chính là lúc họ đi tới ba khu dưới và tụ họp với mọi người trong gia đình mình.

Gia đình đã đồng ý với hắn sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ con đường sinh mệnh của ba khu dưới, Khánh Trần không thể để cho họ chiến đấu một mình.

Khi băng qua ngã tư, Khánh Trần nhìn thoáng qua bão chuột đang đuổi theo hướng chiếc xe việt dã rời đi, hắn vẫn luôn cảm giác thấy nguy cơ thật sự đang chầm chậm tới gần.

Trên chiếc xe thợ săn việt dã, Trần Lục Văn quay đầu nhìn về bão chuột ở phía sau, vỗ mạnh vào ghế lái:

"Nhanh nhanh nhanh, đm, đừng để những con chuột kia đuổi kịp!"

Một tên vệ sĩ nói:

"Ông chủ, có lẽ nếu đi theo đội ngũ của họ thì chúng ta còn có khả năng tiếp tục sống. Khánh Trần kia rất tài giỏi, nếu hắn có thể dẫn theo nhiều nhân viên tình báo từ A02 như vậy…"

Thậm chí ngay cả vệ sĩ cũng cho rằng tỉ lệ sống sót khi đi theo Khánh Trần hẳn là còn lớn hơn một chút mới phải.

Trần Lục Văn gầm thét:

"Các ngươi thì biết cái gì, mấy ngày trước Trần thị trước vừa mới bao vây diệt trừ hắn ở trên vùng hoang dã đấy. Cái chết của Lee Byung-Hee của Kashima chính là xảy ra trong trận chiến đó, Trần Dư cũng mất đi nửa cái mạng, Trần thị thiệt hại hai hạm đội không quân, một sư đoàn dã chiến, nhiều người như vậy mà cũng đều không thể giết nổi hắn, ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho ta sao? Hắn giữ lại ta chắc chắn là vì còn có một kế hoạch khác, các ngươi cũng sẽ chết theo ta thôi! Cho nên, chúng ta không thể nào ở lại nơi đó được, ở lại đó chỉ có một con đường chết, chạy trốn thì may ra còn có một chút hi vọng sống, nhanh, mau lái đến cửa khẩu xuất nhập cảnh, chỉ cần có thể rời khỏi thành phố là còn có đường sống!"

Đám vệ sĩ nghe thấy bí mật này thì ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc, vị Khánh Trần kia còn dữ dội hơn những gì họ tưởng tượng!

Nếu sớm biết như thế này thì họ đã mặc kệ Trần Lục Văn rồi, nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì!

Dường như thử triểu có một sự thù địch gì đó rất lớn với tất cả các phương tiện giao thông, nước thủy triều đen kịt tập trung lại ơe phía sau họ như một quả cầu tuyết. Thậm chí vệ sĩ còn không có dũng khí để nhìn vào kính chiếu hậu.

"Còn bao nhiêu dầu trong xe?"

Trần Lục Văn hỏi.

"Còn đầy dầu! Ta vừa mới nhìn, trong cốp sau còn hai thùng dầu, chắc chắn là đủ!"

"Tốt quá rồi…"

Trần Lục Văn mừng rỡ nói:

"Sau khi rời khỏi thành phố thì lái xe về phía thành phố số 7, chúng ta trở về đại bản doanh!"