Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1873: Sỉ Nhục Vĩnh Viễn




Sắc mặt Trần Lục Văn trắng bệch, hai vị nữ minh tinh nhỏ giọng hỏi:

"Sao vậy, hắn từ chối giao dịch sao?"

Trần Lục Văn thì thào:

"Im miệng!"

Cùng lúc, những người dân tị nạn cũng phát hiện ra sự khác thường của Trần Lục Văn. Họ tò mò không biết thân phận của thiếu niên này là gì mà có thể khiến cho nghị viên quốc hội cũng phải im lặng không nói được gì, bị dọa sợ đến mức lảo đảo lùi lại.

Thế là, những người dân tị nạn cũng thấy rõ diện mạo của Khánh Trần.

Không phải đây chính kẻ tàn nhẫn thuộc Khánh thị đã giết chóc từ căn cứ A02 ra ngoài đó sao?!

Nhưng phản ứng của những người dân tị nạn không giống với Trần Lục Văn, suy nghĩ đầu tiên của họ khi nhìn thấy Khánh Trần lại là… được cứu rồi!

Người đàn ông tàn nhẫn này còn có thể dẫn theo hơn chín trăm người sống sót từ cái nơi như căn cứ A02 kia. Vậy thì tất nhiên bây giờ cũng có thể dẫn theo họ sống sót!

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Tiếp tục đi đi, không được nghỉ ngơi quá năm phút đồng hồ sau một khoảng thời gian dài vận động, lại càng không được ngồi dưới đất, nếu không thì lát nữa các ngươi đều sẽ không thể chạy nổi."

Nói đoạn, đội ngũ tiếp tục di chuyển.

Sắc trời dần dần chuyển thành màu xám trắng, Khánh Trần dẫn theo những người dân tị nạn vừa đi vừa nghỉ. Cuối cùng, sau khoảng thời gian bốn tiếng thì họ mới tới ranh giới giữa khu thứ tư và cùng khu thứ sáu.

Chỉ cần đi qua khu thứ sáu khoảng hơn 30 cây số thì họ có thể đến được khu thứ ba.

Dọc theo con đường này, Khánh Trần cũng từng phải sử dụng ba con rối để giết một đợt bão chuột nhỏ. Đàn chuột phân tán khắp nơi trong thành phố, hắn không thể nào tránh né tất cả lũ chuột được.

Bên cạnh đó thì thỉnh thoảng còn có những người dân tị nạn mới đến tìm nơi nương tựa, đồng thời cũng dẫn đàn chuột tìm tới.

May mắn thay, Khánh Trần vẫn luôn rất lặng lẽ, nên cũng không thu hút sự chú ý của vua chuột.

Số dân tị nạn từ từ đạt đến 600 người.

Họ yên lặng chờ đợi sau lưng Khánh Trần, những người dân tị nạn cũ sẽ nói cho những người mới gia nhập biết rằng: Nhất định phải nghe chỉ huy, chúng ta dựa vào điều đó nên mới có thể sống sót được. Vị này là Khánh Trần...

Đúng đúng đúng, chính là cái vị Khánh Trần giết từ trong căn cứ A02 ra ngoài, trói Jindai Seisho đi ấy.

Bây giờ, căn cứ A02 và Jindai Seisho đã trở thành nền tảng cho tên tuổi của Khánh Trần, phải chịu đựng sự sỉ nhục vĩnh viễn.

Khánh Trần nâng cánh tay phải lên.

Không cần hắn giải thích gì thêm, đội ngũ hành quân cấp tốc hơn lập tức tại dừng lại trên con phố dài.

Khánh Trần lẳng lặng lắng nghe.

Đã đến khu thứ sáu, thế nhưng hiệu suất ăn thịt của thử triểu cũng không nhanh như những gì Khánh Trần tưởng tượng. Thậm chí hắn còn có thể nghe thấy những âm thanh chuột gặm nhấm máu thịt trong một vài tòa kiến trúc.

Tuy nhiên, sách lược của Khánh Trần không hề sai, số lượng đàn chuột ở khu thứ sáu hiện nay đã thấp hơn khu thứ bốn rất nhiều.

Hắn dự định dẫn theo những người dân tị nạn đi tìm một tòa nhà không có ai để dừng chân. Một phần là vì mọi người đã đi liên tục hơn sáu tiếng đồng hồ, những người dân đi lánh nạn cần phải được nghỉ ngơi, chờ đến khi khôi phục lại được một chút thể lực thì mới có thể tiếp tục đi được.

Phần còn lại là do hắn suy đoán rằng chỉ cần chỉnh đốn thêm một khoảng thời gian nữa, số lượng bão chuột ở khu thứ sáu sẽ càng ngày càng ít hơn.

Tìm một nơi để tránh sự chú ý mới là lựa chọn tốt nhất của họ bây giờ.

Thế nhưng ngay chính lúc này, bỗng nhiên có một tiếng nổ ran vang lên từ phía sau họ.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn sang, lại phát hiện ra Trần Lục Văn đã ngồi bên trong một chiếc xe việt dã ở bên đường, một tên vệ sĩ đang mở mui xe ra để khởi động động cơ dầu diesel.

Đó là một chiếc xe thợ săn việt dã, để nâng cao khả năng sinh tồn trong vùng hoang dã nên trên loại xe việt dã này đã giảm tải hết tất cả các thiết bị điện tử trên khả năng cho phép và làm giảm tỉ lệ hỏng hóc.

Bên cạnh đó, thậm chí động cơ của nó còn có thể khởi động bằng tay cầm để tránh việc không thể đốt cháy động cơ khi bị thiếu điện.

Cũng không biết Trần Lục Văn may mắn đến thế nào mà lại có thể tình cờ tìm được một chiếc xe như thế ở ven đường.

Vị nghị viên quốc hội này ngồi đằng sau chiến xe, vừa quan sát vẻ mặt của Khánh Trần, vừa nói với vệ sĩ:

"Nhanh nhanh nhanh, lên xe, mau chóng rời khỏi nơi này!"

Các vệ sĩ bỏ hai ngôi sao nữ xuống, vội vàng lên xe, Vương Văn Văn và Chu Kết Y chật vật đứng dậy mở cửa xe:

"Nghị viên, đưa bọn ta cùng đi với!"

Thế nhưng, Trần Lục Văn đạp một cú lên người Vương Văn Văn, khiến cho nàng văng ra xa:

"Không thấy trên xe chỉ có năm vị trí thôi à? Lưu Xung, mau lên xe!"

Trần Lục Văn nhìn về phía tổ trưởng tổ vệ sĩ cấp C của mình, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, Lưu Xung lặng lẽ bước tới bên cạnh Khánh Trần và đứng yên, hoàn toàn thờ ơ với những lời hắn nói.