Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1872: Không Còn Như Xưa




Bên cạnh đó thì hiện giờ Khánh Trần còn có năng lực nghe trước được xu hướng của thử triểu, Trần Lục Văn biết nếu mình muốn sống sót thì nhất định phải dựa vào người thiếu niên trước mắt này.

Cho nên hắn lại hạ mình xuống thấp hơn một chút nữa.

Khánh Trần dựa vào tường, vận chuyển thuật hô hấp Chuẩn Đề Pháp phần thứ nhất, nhanh chóng khôi phục lại chân khí Kỵ Sĩ đã bị tiêu hao khi sử dụng Con Rối Giật Dây, hắn hững hờ nói:

"Ngươi muốn ta bỏ lại tất cả mọi người, dẫn theo ngươi và nữ minh tinh của ngươi đi? Theo ta được biết thì cùng lắm ngươi cũng chỉ là bia đỡ của Trần thị mà thôi, có tư cách gì để đáp ứng lời hứa hẹn với ta? Chắc không phải ngươi cho rằng ta chỉ là một nhân viên tình báo thông thường, không hiểu đường đi nước bước của tổ chức các ngươi đâu nhỉ?"

Tiếp đó, Khánh Trần chỉ vào Trần Lục Văn nói với những người dân tị nạn:

"Người này muốn giao dịch với ta, bảo ta chỉ dẫn mình hắn đi thôi, không biết các ngươi nghĩ thế nào."

Những người dân tị nạn kinh ngạc vô cùng, họ không ngờ vị nghị viên quốc hội vẻ vang tươi đẹp trên TV này lại có thể làm ra một chuyện bẩn thỉu như thế.

Tinh thần của quần chúng trở nên kích động, họ thật sự rất sợ rằng Khánh Trần sẽ bỏ lại họ một mình và không quan tâm tới nữa.

"Nhỏ giọng thôi…"

Khánh Trần nói một cách không cảm xúc:

"Muốn dẫn đàn chuột tới đây hay sao?"

Những người dân tị nạn lại nhanh chóng hạ thấp giọng xuống.

Trần Lục Văn thấy Khánh Trần làm như thế, lại càng thêm vội vàng nói:

"Nếu như tổ chức sau lưng ngươi biết ngươi từ bỏ cơ hội giao dịch với Trần thị chỉ vì một đám dân thường thì ngươi sẽ giải thích như thế nào?"

Khánh Trần nhìn về phía hắn, nghi ngờ nói:

"Ngươi vẫn luôn không nhìn thấy rõ mặt ta à? Vậy bây giờ ngươi hãy nhìn ta cho thật kỹ, xem xem rốt cuộc ta là ai."

Trần Lục Văn choáng váng. Lúc trước, tất cả ánh đèn trong thành phố đều đã bị dập tắt, mà Khánh Trần lại luôn luôn quay lưng về phía tất cả mọi người, vậy nên hắn cũng hoàn toàn không có cơ hội để nhìn rõ mặt mũi của Khánh Trần.

Hiện giờ, bầu trời xám trắng sắp chuyển sang tờ mờ sáng, những mảng sáng trắng nhạt chiếu tới từ phương đông, vừa khéo soi rọi khuôn mặt thiếu niên.

Cuối cùng thì Trần Lục Văn cũng thấy rõ dáng vẻ của thiếu niên này... Khánh Trần!

Lãnh đạo mới của sở Mật Điệp, thủ lĩnh đời tiếp theo của Kỵ Sĩ, Khánh Trần!

Thân là một trong những người phát ngôn của Trần thị trên võ đài chính trị, mặc dù Trần Lục Văn không phải là một trong những người quan trọng nhất, nhưng làm sao có thể không biết Khánh Trần là ai được.

Hơn nữa, hắn còn biết rằng cách đây không lâu, thái thượng hoàng Trần Dư của nhà mình vừa mới hợp tác với Kashima tiến hành một đợt bao vây diệt trừ vị Khánh Trần này!

Cho đến nay, trận chiến kia vẫn chưa bị đưa ra ánh sáng. Thậm chí, tất cả giới truyền thông liên bang cũng chỉ được biết là Lee Byung-Hee bỗng nhiên ngã xuống, nhưng lại không biết lý do rớt đài là vì sao!

Nghị viên quốc hội là nghề nghiệp vẻ vang tốt đẹp nhất liên bang, bọn hắn đi lại giữa những chốn thượng lưu và là đại diện phát ngôn cho các tập đoàn. Các ngôi sao nữ không thể trèo đến những nhân vật lớn thật sự của tổ chức, vì vậy cũng chỉ có thể tiếp cận phía họ.

Thế nhưng, trước mặt lãnh đạo của sở Mật Điệp – Khánh thị, loại “nhân vật lớn” thế này căn bản chẳng đáng nhắc tới, con rối cuối cùng vẫn chỉ là con rối. Nếu như xuất hiện ở cùng một bữa tiệc, thậm chí Trần Lục Văn còn không có tư cách để nói chuyện với Khánh Trần như bây giờ, người có thể nói chuyện với Khánh Trần nhất định cũng phải là một ông lớn chân chính của Trần thị mới được!

Nếu như trong bữa tiệc, Trần Lục Văn chủ động đi tìm Khánh Trần nói chuyện thì sẽ bị coi như là không biết phép tắc trong nội bộ tập đoàn.

Khánh Trần đã không còn là một người du hành thời gian bình thường như hắn đã từng, mà là một người có thể dọa sợ một đống những ông lớn thật sự, chỉ bằng thân phận của mình.

Vả lại, những thân phận này cũng không phải là hư danh, mà tất cả đều là do hắn liều mạng mới có được một cách chân chính.

Chỉ là Trần Lục Văn không tài nào hiểu được, một nhân vật như lãnh đạo của sở Mật Điệp sao lại chạy tới cái nơi thế này để cứu một đám dân tị nạn.

Không phải là các ông lớn trong tập đoàn đều sẽ coi mạng người như cỏ rác hay sao?!

Đương nhiên Khánh Trần không quan tâm cái gì mà quy tắc với cả không quy tắc, hắn chỉ muốn cho Trần Lục Văn biết rõ rằng một con rối của Trần thị còn chưa đủ tư cách tới giao dịch với hắn.

Hắn cũng sẽ không thực hiện giao dịch với bất kỳ kẻ nào của Trần thị.

"Trở lại trong đám người đi…"

Khánh Trần cười lạnh, nói:

"Ta không trực tiếp giết ngươi thì ngươi nên biết ơn đi, ta giữ lại mạng cho ngươi là bởi ngươi còn giá trị lợi dụng, đợi tới khi đến được nơi an toàn, ta sẽ tìm ngươi."