"Dừng lại."
Khánh Trần dừng bước dưới bóng của một công trình kiến trúc, tất cả cũng dừng lại phía sau hắn.
Sau vài lần thử nghiệm, mọi người đã bắt đầu học được cách làm theo những gì hắn làm.
Lúc này, trong đội ngũ có người nói:
"Ông ơi, ông sao vậy?"
Khánh Trần quay đầu, hắn phát hiện ra một ông lão ngã gục trên mặt đất vì đã quá kiệt sức, ông cụ van xin:
"Đừng bỏ lại ta, các ngươi đưa ta đi cùng đi!"
Khánh Trần bình tĩnh nhìn bốn người vệ sĩ của Trần Lục Văn:
"Các ngươi cử ra một người cõng ông ấy, có thể cõng phụ nữ thì tất nhiên cũng có thể cõng được người già. Sau khi chỉnh đốn một thời gian ngắn ở chỗ này thì tiếp tục xuất phát."
Hai nữ minh tinh Vương Văn Văn và Chu Kết Y nằm trên lưng vệ sĩ, giả vờ như không nghe thấy gì.
Trần Lục Văn muốn bác bỏ theo bản năng, nhưng hắn đã khôn ngoan lựa chọn cách im miệng.
Không có bộ đội phòng thủ chi viện, không có công cụ liên lạc, không có phương tiện giao thông. Hắn hiểu rất rõ rằng bây giờ mình chỉ có thể dựa vào những mệnh lệnh của thiếu niên này mà thôi.
Trần Lục Văn cảm thấy chỉ cần bây giờ hắn có một chiếc xe để đi tới nơi nào đó vắng lặng là có thể dễ dàng xông khỏi sự bao vây của thử triểu và tiến vào khu vực cửa khẩu xuất nhập cảnh.
Nhưng điều đáng tiếc là 99.99% phương tiện di chuyển trong thành phố này đều là tàu điện, sử dụng công nghệ sạc điện không giây, dung lượng pin trong xe ít đến mức đáng thương. Trong thời buổi các đại lý bán xe đang nhao nhao giảm giá gấp đôi thế này thì có thể chạy được một cây số cũng là khá lắm rồi.
Nhân thời gian nghỉ ngơi, Khánh Trần, quay đầu lại hỏi:
"Trong các ngươi, có ai tên là Dương Nãi Hinh và Viên Công không?"
Những người dân tị nạn ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sao hắn lại tìm kiếm hai người này làm gì.
Chỉ có Trương Mộng Thiên biết, ông chủ đang muốn tìm góa phụ của Viên Dương – một chuyên gia về chất độc thần kinh.
Lúc này, sự tiếc nuối lớn nhất đối với ông chủ là không thể đến tòa cao ốc kia để tìm kiếm manh mối.
Khánh Trần hỏi lại lần nữa:
"Nếu có ai tên là Dương Nãi Hinh, Viên Công thì xin vui lòng xuất trình thẻ ID của mình và bước ra đây, ta có thể đảm bảo các ngươi sẽ sống sót đến lúc quân đoàn liên bang chi viện."
Tuy nhiên, không một ai bước ra.
Trương Mộng Thiên cảm thấy buồn thay cho ổng chủ của mình:
"Không có hy vọng ư?"
Người có thể lên kế hoạch thật tốt cho tất cả mọi người, lại không thể hoàn thành kế hoạch cho chính mình hay sao?
Thế nhưng Khánh Trần lại lắc đầu:
"Chưa chắc, vẫn còn có một tia hi vọng."
Trương Mộng Thiên sửng sốt trong chốc lát, họ đang chạy trốn đến khu thứ sáu, đã cách tòa nhà cao tầng kia càng ngày càng xa, cho nên hắn không biết một tia hi vọng này tới từ nơi đâu.
Chỉ là khi nghĩ đến tính cách của ông chủ và tác phong làm việc càng ngày càng giống Ảnh Tử của đối phương, hắn luôn cảm thấy mọi chuyện dường như vẫn chưa đi đến hồi kết.
Những người dân tị nạn lẩn trốn trong bóng tối của các tòa nhà, tất cả mọi người đều thở hổn hển, đây là một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa thảm họa.
Lúc bấy giờ, từ trong bóng tối, Trần Lục Văn chầm chậm bước tới trước mặt Khánh Trần và nói một cách vô cùng lịch sự:
"Chào ngài, ta muốn thương lượng một chuyện."
Khánh Trần không tỏ rõ ý kiến gì, ừm một tiếng.
Trần Lục Văn hạ giọng nói:
"Ta nghĩ rằng dựa vào bản lĩnh của ngài và thuộc hạ của ngài thì chắc chắn là hai người phải thuộc về thế lực của một tổ chức nào đó. Trước đây ta chưa từng gặp ngài, vậy nên có thể khẳng định là không phải Trần thị. Nhưng không sao cả, từ khi đi lưu vong đến bây giờ, đội ngũ đã liên tục quy tụ từ hơn ba trăm thành viên lên tới con số hơn bốn trăm. Trong tương lai, nhân số còn có xu hướng càng ngày càng tăng. Chắc hẳn ngài cũng hiểu rằng muốn dẫn theo nhiều người cùng sống sót như vậy là một chuyện rất khó khăn. Ta muốn giao dịch với ngài, hay là ngài chỉ dẫn vài người chúng ta cùng rời đi, ta đại diện cho Trần thị đồng ý tiến hành trao đổi lợi ích với thế lực sau lưng ngài… Cũng giống như lúc trước Kashima giao dịch với Khánh thị, chúng ta có thể nhượng lại một phần nhỏ công nghệ cốt lõi."
Trần Lục Văn đã hạ mình lắm rồi.
Hiện giờ hắn còn chưa xác định được cấp bậc của Khánh Trần, nhưng trong bốn vệ sĩ của hắn có một người cấp C, ba người còn lại đều là Cấp D.
Vệ sĩ cấp C kia nói hắn không thể nhận rõ được thực lực của thiếu niên này, vừa rồi họ hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì đã bị cướp súng rồi.
Nói cách khác, thiếu niên trước mặt rất có thể là cấp B.
Trần Lục Văn không suy nghĩ theo hướng cấp A, một phần là do cấp A quá hiếm gặp, phần còn lại là do cấp A cũng rất ít khi hành động một mình.
Đương nhiên, dù Khánh Trần chỉ là cấp B thì cũng mạnh hơn tất cả vệ sĩ của hắn.