Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1870: Không Muốn Để Họ Thất Vọng




Nàng thấy hành động của Vương Văn Văn cũng học theo leo lên lưng của một tên bảo vệ khác:

“Cõng ta, sống được cho ngươi 2 triệu!”

Vừa mới bộc phát tai nạn, quyền thế và tiền tài trên thế gian này vẫn còn có tác dụng.

Nhưng Khánh Trần biết, không bao lâu nữa, thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan vốn có trong lòng mọi người đều sẽ bị nguy hiểm trong thời khác sinh tử phá nát.

Khánh Trần lạnh giọng thúc giục:

“Im miệng mà chạy, không ai được phép lớn tiếng ồn ào, ta không nói ngừng thì không ai được phép ngưng!”

Lúc này Trần Lục Văn đã không nói gì nữa, chỉ có thể cúi đầu chạy trốn theo đội ngũ, cuối cùng hắn cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề!

Trong đêm tối, Khánh Trần vừa quan sát hoàn cảnh, vừa dốc hết sức lực nghe ngóng động tĩnh trên tất cả những con đường trước mặt:

“Rẽ trái!”

Nói rồi, hắn dẫn đám người rẽ sang phía trái của ngã tư đường.

“Rẽ phải!”

“Dừng lại! Im miệng!”

Khánh Trần dừng lại, im bặt, mọi người đều không hiểu tình hình, một giây sau, khu ngã tư sát bên cạnh vang vọng tiếng chuột chạy lít nha lít nhít.

Tiếng móng vuốt sắc bén ma sát với mặt đất khiến người nghe được đều thấy rùng mình.

Trương Mộng Thiên cố gắng ôm bốn đứa trẻ trong lòng mình, dùng cánh tay để che miệng của bọn chúng, không để chúng phát ra tiếng động gì.

Những nạn dân hoảng sợ vô cùng, thậm chí còn quên cả hít thở.

“Tiếp tục đi!”

Đội ngũ tiếp tục chạy đi.

Mục đích của Khánh Trần vô cùng rõ ràng, thừa dịp đàn chuột còn đang chia ra kiếm ăn thì mang họ trở khu thứ sáu.

Nơi đó giáp với khu Tam Hạ, muốn đến khu Tam Hạ thì chỉ cần chạy thêm 30 cây số xuyên qua khu thứ sáu là được.

Hơn nữa, khu thứ sáu là một trong những khu hành chính đầu tiên bộc phát thử triều, hắn cũng từ đó ra.

Nếu là nơi bộc phát đầu tiên thì rất có thể thử triều đã dọn sạch nơi đó rồi.

Thử triều tuyệt đối sẽ không dừng lại ở một khu vực trống rỗng không có thức ăn, bọn chúng sẽ tổ chức kế hoạch tấn công những khu hành chính khác.

Vậy thì nơi đã từng là chỗ nguy hiểm nhất, rất có thể bây giờ đã trở thành nơi an toàn nhất.

Lúc này, những nạn dân cũng phát hiện ra một vấn đề, thiếu niên dẫn đường phía trước cứ như có thể tiên đoán vậy, có thể tránh được mỗi một đàn chuột hành quân.

Rẽ trái, rẽ phải, ngừng lại, từng tiếng ra lệnh dần trở thành mệnh lệnh khắc sâu trong tiềm thức của họ.

Con người chính là như thế đấy, vào lúc bất lực, bối rối nhất, một khi cả đội ngũ chỉ còn một tiếng nói thì cho dù là đúng hay sai, họ đều sẽ tuân theo một cách mù quáng.

Khánh Trần tính toán khoảng cách, họ còn hơn 20 cây số nữa mới đến được khu thứ sáu, đoạn đường này là gian nan nhất.

Ở giữa, một người đàn ông trung niên bỗng trông thấy một tiệm vàng trống rỗng bên đường.

Hắn ngạc nhiên một lúc, kéo tay vợ mình ra hiệu cho đối phương nhìn theo.

Trong tiệm tối đen, không có người, hẳn là cũng không có chuột, nếu như có thì thiếu niên dẫn đội phía trước đã nhắc nhở rồi.

Cái đám chuột này trước sau gì cũng sẽ bị các tập đoàn trong liên bang tiêu diệt, nhưng mà vàng thì không phải lúc nào cũng có cơ hội kiếm được!

Ngay vào lúc Khánh Trần dừng chân chờ đợi tránh thử triều, cặp vợ chồng trung niên nọ lặng lẽ trốn khỏi đám người trong bóng tối, chạy về phía tiệm vàng.

Mới vừa vào tiệm vàng, người đàn ông còn cẩn thận quan sát một lúc, xác nhận không nghe thấy tiếng gì lạ mới giục:

“Nhanh lên, nhanh lên, lấy vàng đi, lấy xong thì chạy trở về!”

Họ muốn mở quầy hàng, nhưng tất cả quầy hàng đều bị khóa.

Hai vợ chồng tìm được chìa khóa trong túi quần áo của thi thể nhân viên dưới đất, mở quầy hàng nhét từng chuỗi dây chuyền vàng vào túi mình, mãi cho đến khi đầy mới ngừng lại.

Hai người vừa phấn khích vừa sợ hãi, cái lợi to lớn trước mắt đã khiến đầu óc họ mê mang.

Tiền nhà, tiền xe, tất cả đều được giải quyết, dựa vào đống vàng này, họ có thể sống cuộc sống thượng lưu.

Trên cổ, trên cổ tay của người phụ nữ đã đầy trang sức, trông như một con dế nhũi phú quý.

Người đàn ông dần tỉnh táo lại:

“Được rồi, đừng giả vờ nữa, tranh thủ về thôi, có tiền cũng phải có mạng xài mới được.”

Thế nhưng khi hai người lặng lẽ ra khỏi tiệm vàng lại phát hiện ngoài đường không biết đã trống rỗng từ lúc nào.

Đội ngũ vốn đang ngừng ở trên đường để tránh né thử triều đã không thấy bóng nữa!

“Bây giờ làm sao? Họ đi đâu rồi?”

Người vợ bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

“Nhanh lên, chạy tới trước tìm họ! Hẳn là vẫn chưa đi xa!”

Người đàn ông nói.

Hai người chạy tới ngã tư đường, nhưng vừa mới tới, họ đã nghe được tiếng chạy lít nha lít nhít.

Hai vợ chồng quay đầu lại, bất thình lình trông thấy thử triều đen ngòm cuồn cuộn, nhấp nhô ùa tới như thủy triều.

Họ vội chạy ngược lại, nhưng không thể nào chống lại thử triều.

Một giây sau, dòng thử triều đen kịt bao phủ cả hai người lẫn vàng bạc.

Sau 10 giây ngắn ngủi, thử triều tiếp tục chạy tới, để lại hai bộ xương trắng và vàng bạc châu báu trên cổ, trên cổ tay.

Đương nhiên là Khánh Trần đã nghe được tiếng họ rời khỏi đội ngũ, nhưng Bồ Tát cũng không độ người ngu xuẩn, hắn cũng thế.

Tất cả những gì hắn làm đều chỉ cầu không thẹn với lòng, xứng đáng với cố gắng của Côn Luân và Người Nhà, nếu 6 ngày sau trở về Kình Đảo, có người hỏi rằng khi tất cả mọi người đều lần lượt hy sinh, một quan chỉ huy như ngươi đã làm những gì.

Khánh Trần không muốn để người hỏi ra câu đó thất vọng, cũng không muốn để những người chưa bao giờ chất vấn quyết định của hắn thất vọng.