Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1869: Tin Xấu




Vào lúc này, hơn mười chiếc xe việt dã không làm được cơm cháo gì, dùng súng máy bắn phá tuy có thể giết chết được rất nhiều chuột, nhưng hành vi này thật sự quá kiêu căng.

Khánh Trần biết rất rõ, đội cảnh vệ của thành phố số 10 này tuy được trang bị rất nhiều vũ khí tiên tiến, nhưng dưới sự điều khiển của các tập đoàn, không cho phép họ tham gia vào thực chiến, cũng không cho phép họ được tham gia diễn tập.

Chỉ vì vị tổng thống nhiệm kỳ thứ sáu từng thử biến đội cảnh vệ của thành phố số 10 thành lực lượng vũ trang của riêng mình để đối đầu với các tập đoàn.

Sau khi các tập đoàn giải quyết chuyện đó, sao có thể để nó xảy ra thêm một lần nữa được?

Cho nên, rất nhiều lúc, đội cảnh vệ này giống như một vật trang trí trong trung tâm chính trị, không có kinh nghiệm thực chiến chân chính.

Một nhánh bộ đội như thế không thể ngăn được thử triều!

Quan trọng nhất là một nhóm bộ đội hơn chục người toàn tạo sự chú ý này không thể nào đưa hơn ba tram người về nơi đóng quân của đội cảnh vệ được, trong mắt họ chỉ có nghị viên quốc hội kia mà thôi, một khi đã đón được hắn thì sẽ rút lui ngay lập tức!

Đội cảnh vệ cũng không đến cứu nạn dân, họ sẽ hại chết tất cả những người muốn cầu cứu!

Mà, hướng đội cảnh vệ muốn đi vừa hay trái ngược với khu Tam Hạ.

Khánh Trần cũng không thể nào đến nơi đóng quân của họ, hắn phải đến tụ họp với Hội Phụ Huynh, chiến đấu cùng với Người Nhà!

Lúc này, Khánh Trần hô to:

“Đừng qua đó! Đừng qua đó, đội cảnh vệ sẽ không đưa các ngươi đi đâu, nguy hiểm đấy! Họ không đến cứu chúng ta!”

Thế nhưng, một bên là quyền thủ, một bên là đội cảnh vệ của liên bang, những nạn dân đó sẽ chọn thế nào đây?

Hết cách, Khánh Trần điều khiển ba con rối bắt đầu đánh họ:

“Lùi lại hết, không ai được đến gần đội cảnh vệ đó!”

Hắn dùng sức của một người để cản lại tất cả mọi người.

Trong đám người, có người khóc lóc nói:

“Ngươi làm gì thế? Để chúng ta qua đó đi, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”

Tất cả mọi người đều nhìn Khánh Trần và ba tên quyền thủ bằng ánh mắt hoảng sợ, khó hiểu.

Nhưng Khánh Trần không rảnh giải thích nhiều:

“Đừng có qua đó, chút binh lực của họ không thể cứu được chúng ta!”

Trần Lục Văn bị lôi kéo trong đám người, thấy mình không thể đến gần được đội cảnh vệ, giận dữ hét lên:

“Các ngươi điên rồi à? Có biết mình đang làm gì không? Mẹ nó chứ, tránh ra hết cho ta! Bảo vệ, lấy súng bắn chết họ cho ta!”

Bốn tên bảo vệ vừa đút tay vào túi, chưa kịp chờ họ phản ứng lại thì Khánh Trần đã đi tới trước mặt, cướp hết súng của họ.

Đang lúc bốn tên bảo vệ tức giận, đã thấy ngã tư đường chỗ đội cảnh vệ có một đàn chuột đen kịt như thủy triều xuất hiện, ngay cả bầy chuột đang bao vây cũng vứt bỏ hơn 300 người họ, phóng về phía đội cảnh vệ.

Nhóm người đó quá kiêu căng, trên đường đi không biết đã bắn chết bao nhiêu con chuột, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Thử Vương.

Khánh Trần nhìn xung quanh, hắn không thấy được tung tích của Thử Vương, điều này chứng tỏ đối phương hoàn toàn có khả năng khống chế đàn chuột ở cự ly xa.

Đây là một tin rất xấu, con người không thể liên lạc được với nhau, nhưng đàn chuột lại có thể liên lạc với hiệu suất cao, đó cũng là năng lực của Thử Vương sau khi bước vào lĩnh vực siêu phàm sao?

Chỉ thấy thử triều mênh mông không sợ chết nhào vào họng súng máy đang bắn phá, cuồn cuộn nhào về phía đội cảnh vệ.

Chỉ trong chốc lát đã vây quanh mười chiếc xe việt dã đó!

Những người vừa nãy còn đang chửi bới Khánh Trần đứng đờ tại chỗ, cho dù họ có là người thường chưa từng tham gia chiến đấu cũng biết đội cảnh vệ này sắp tiêu đời rồi!

Súng ống dù có lợi hại, đám binh lính đó cũng chỉ mang theo hơn 30 hộp đạn, hộp đạn của súng máy cũng chỉ có 1200 viên đạn.

Lúc áp chế bằng hỏa lực tuy sướng, nhưng đàn chuột lại có số lượng gấp mấy chục lần, mấy trăm lần số đạn họ đang có, không thể nào đánh chết hết được.

Vào lúc các binh sĩ thay hộp đạn, hỏa lực hơi khựng lại, lập tức bị thử triều bao phủ hoàn toàn.

Đến giờ phút này, những nạn dân cuối cùng cũng dừng bước, không còn phóng về phía đội cảnh vệ nữa.

Họ nhớ đến những lời Khánh Trần vừa nói, lập tức quên mất việc Khánh Trần đánh họ, cảm ơn rối rít.

Khánh Trần hô to:

“Mọi người đừng nói gì nữa, thừa dịp thử triều đang tấn công đội cảnh vệ, đi theo ta!”

Hắn chạy phía trước, hơn 300 người phía sau hắn cũng vội chạy theo.

Nữ minh tinh Vương Văn Văn kéo bảo vệ của Trần Lục Văn lại:

“Ngươi cõng ta!”

Nói rồi nhảy lên lưng bảo vệ, đến nước này rồi mà nàng ta còn không nỡ tháo giày cao gót!

Một nữ minh tinh khác, Tuần Kết Y đã chạy trước từ lâu, cũng không biết đã vứt giày đi từ bao giờ, đạp chân trần trên mặt đất.