Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1868: Cách Tốt Nhất




Những nạn dân nương theo ánh sáng thấy được hai cô gái, kinh ngạc:

“Vương Văn Văn, Tuần Kết Y!”

Vương Văn Văng và Tuần Kết Y đều là nữ minh tinh nổi tiếng trong liên bang, cũng xem như hoa đán trong mảng phim truyền hình, điện ảnh của, chẳng ai ngờ sẽ gặp được hai nữ minh tinh vào lúc chạy nạn thế này!

Mà Khánh Trần lại biết người đàn ông trung niên bên cạnh hai nữ minh tinh đó, nghị viên Trần Lục Văn, ứng cử viên tuyển cử quốc hội khu vực thành phố số 13.

Tên nghị viên này là chi thứ của Trần thị, cũng là một trong những nhân vật đại biểu trong trung tâm chính trị liên bang của Trần thị, diễn thuyết rất xúc động, mấy ngày trước vừa mới thông qua một cái dự luật.

Trong TV, Trần Lục Văn từng dõng dạc bày tỏ rằng tỉ lệ người có việc làm trong liên bang sẽ tăng lên, cuộc sống của nhân dân cũng sẽ hạnh phúc.

Bốn tên bảo vệ hộ tống cố chủ và hai cô gái hòa vào đám người, cẩn thận từng li từng tí.

Khánh Trần không cần nhìn cũng biết trong câu lạc bộ tư nhân chắc chắn cũng có chuột tấn công.

Những câu lạc bộ tư nhân của liên bang vì phòng chuột, phòng gián, ống thoát nước đều được xử lý kỹ càng, chuột bình thường không thể nào bò vào được.

Nhưng họ đánh giá thấp trí tuệ và mức độ tàn bạo của đàn chuột, đàn chuột chui ra từ ống thoát nước để tấn công cái câu lạc bộ này.

Khánh Trần nhìn bốn tên bảo vệ, đối phương hẳn là có súng, thế nên hắn hô lên:

“Bảo vệ ra giúp đỡ đi, chúng ta cùng xông ra ngoài!”

Bốn tên bảo vệ vừa định đi, lại bị Trần Lục Văn trách mắng:

“Các ngươi bảo vệ ai? Canh giữ bên cạnh ta, không được đi đâu hết.”

Khánh Trần nhíu mày, lại nói:

“Không ra giúp thì tất cả mọi người đều phải chết, cách tốt nhất của chúng ta lúc này là mở đường máu xông ra ngoài!”

Trần Lục Văn cười lạnh nói với bảo vệ:

“Đừng nghe lời hắn, các ngươi chỉ cần bảo vệ ba người chúng ta là được, lúc vừa mới cắt điện, Lý Lãng đã đi tìm đội cảnh vệ để cứu viện, họ hẳn sẽ tới ngay thôi!”

Lúc cắt điện, Trần Lục Văn cũng không hề bối rối, mà là dùng thân phận nghị viên quốc hội để cho người đi tìm đội cảnh vệ.

Trong đội có sĩ quan của Trần thị, không thể nào bỏ mặc nghị viên quốc hội như hắn được.

Sắc mặt Khánh Trần lạnh dần, nhưng tin đội cảnh vệ sẽ đến là tin tốt.

Trong thành phố có 50,000 cảnh vệ trú đóng, có nghị viên quốc hội cho người đi cầu cứu, đối phương chắc chắn sẽ cho người đến đón.

Chỉ vì nghị viên này là nhân vật quan trọng trong thành phố này.

“Ông chủ, ta nghĩ ra cách phòng ngự đàn chuột rồi!”

Trong đám đông, có người hô.

Khánh Trần quay lại nhìn, chỉ thấy Trương Mộng Thiên trong đám người đang cởi quần áo ra, dùng dao mình mang theo cắt nó ra làm bốn mảnh, sau đó quấn lên cổ bốn đứa nhỏ.

Đứa trẻ này đã phát hiện ra rằng bầy chuột ưu tiên tấn công động mạch chủ trên cổ người, chỉ có làm cách này mới có thể cắt đứt khả năng phản kháng của con người một cách nhanh nhất.

Cho nên, dùng quần áo quấn trên cổ là một cách tự bảo vệ rất hữu hiệu.

Một khi bảo vệ được động mạch chủ trên cổ, dù trên người có bị chuột cắn mấy cái cũng không chết ngay, nếu có thể trị liệu kịp thời, tiêm vắc xin thì người bị thương vẫn có thể sống sót.

Bản thân Trương Mộng Thiên cũng chỉ là một đứa trẻ 14 tuổi mà thôi, lúc này lại bắt đầu chăm sóc người khác trong cơn hoạn nạn.

Khánh Trần vừa điều khiển Con Rối Giật Dây để ngăn cản bầy chuột, vừa nói:

“Tốt lắm, mọi người cởi áo khoác quấn quanh cổ nhanh đi, đừng để chuột có cơ hội cắn chết ngươi!”

Những nạn dân bối rối làm theo.

Một người trẻ tuổi phụ trách bảo vệ phía ngoài vừa mới quấn áo khoác lên cổ, đã bị một con chuột chui vào từ ống quần, bò thẳng lên trên.

Nhưng chờ đến khi nó leo được tới cổ mới phát hiện không có chỗ để cắn.

Nó muốn cắn nát lớp áo, nhưng loại chất liệu này quá chắc chắn, nó cắn vài lần cũng không thủng được.

Tức giận vô cùng, nó chỉ có thể cạp một miếng thịt trên lỗ tai của người trẻ tuổi nọ!

Có người thấy cảnh này, vừa giúp đỡ đập chuột vừa hô:

“Có tác dụng, cách này có tác dụng thật!”

Chỉ cần chuột không thể cắn chết người ngay lập tức thì người đó sẽ có cơ hội tấn công ngược lại!

Đang lúc nói chuyện, phía xa truyền đến tiếng động cơ xe, chỉ thấy hơn mười chiếc xe việt dã chạy ào tới, trên xe là mười mấy binh sĩ trong đội cảnh vệ cầm súng máy điên cuồng bắn phá đàn chuột bên đường.

Phía sau xe việt dã còn gắn súng máy, một phút có thể bắn được 600 phát đạn.

Những người dân chạy nạn thấy được đội cảnh vệ ngay lúc bất lực nhất, đôi mắt tỏa sáng:

“Nhanh lên nhanh lên, đội cảnh vệ đến cứu chúng ta!”

Nói rồi mọi người lao nhao nhào về phía đội cảnh vệ.

Nhưng trong lòng Khánh Trần lại cảm thấy không ổn, đội cảnh vệ này hình như không biết thành phố đã xảy ra chuyện gì, thậm chí họ còn không nhận ra được rằng đàn chuột này không phải chỉ xảy ra trong thời gian ngắn, mà là một vụ đại nạn chân chính.