Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1867: Lợi Hại




Hắn giữ chặt một tên trông tiều tụy, ốm yếu như dân cờ bạc, hỏi:

“Ngươi biết ba tên quyền thủ kia không? Có từng đặt cho họ chưa?”

Người nọ gật đầu:

“Ta biết họ, họ là quyền thủ cấp Lục Địa Tuần Hành, ba người đó đều thích giả bộ đánh nhau...”

“Tên là gì?”

Khánh Trần giận dữ hét lên.

“Trần Xuyên, Lã Trì, Vương Cam.”

Người nọ sợ đến nỗi vội khai mấy cái tên mình biết ra.

Điều kiện để kích hoạt Con Rối Giật Dây rất khắc nghiệt, nếu đang trên chiến trường thì hắn không hề có cơ hội hỏi tên của binh sĩ, nên chỉ có thể dùng Con Rối Giật Dây như đao mà thôi.

Mà ba quyền thủ có danh tiếng này là con rối mà Khánh Trần đang cần nhất!

Một khắc sau, Khánh Trần gạt đám người ra đi đến bên cạnh ba tên quyền thủ đó.

Quyền thủ cảm thấy không ổn, muốn đánh Khánh Trần, nhưng hắn chỉ thấy được biểu cảm lạnh như băng của Khánh Trần.

Chỉ thấy thiếu niên nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh được nắm đấm hắn vung tới vô cùng dễ dàng.

Cấp bậc Lục Địa Tuần Hành?

Đó cũng chỉ là thứ danh hiệu dư thừa của Khánh Trần, không biết đã bao lâu về trước, hắn là Quyền Vương cấp Lục Địa Tuần Hành của thành phố số 18.

Cái xưng hô nghe đáng sợ này cũng chỉ là đối với người siêu phàm cấp D mà thôi.

Trong chốc lát, sợi tơ trong suốt trên tay Khánh Trần bỗng tách ra, quấn quanh cổ tay của ba tên quyền thủ một cách xảo diệu.

Con Rối Giật Dây phấn khích.

Đầu của từng sợi tơ há miệng ra như con rắn chui thẳng vào mạch máu trên cổ tay của ba tên quyền thủ.

Mấy tháng nay, nó bị Khánh Trần dùng như cây đao suốt.

Trong số các đời chủ nhân của Con Rối Giật Dây, có hai vị có thể chia sợi tơ ra làm 18 sợi, đó là trạng thái đỉnh cao nhất của nó.

Bây giờ, Con Rối Giật Dây vì để Khánh Trần nhớ đến công dụng ban đầu của nó, nó còn phải ăn cả chuột!

Quá khó khăn!

Cái tên này cuối cùng cũng chịu nhớ ra công dụng ban đầu của một vật cấm kỵ như nó rồi!

Trong lúc đám người đang bối rối, không ai rảnh để ý đến hành động của Khánh Trần, mà ngay sau đó, ba tên quyền thủ đều xung phong đi trước giết chuột, bám sát ngoài rìa để bảo vệ mọi người.

Đàn chuột nhào tới nhưng ba người này thấy nguy không sợ, vừa gào trấn an mọi người vừa dùng tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn để chiến đấu, miễn cưỡng ngăn được sự tấn công của đàn chuột.

Kẻ cờ bạc vừa bị Khánh Trần tra hỏi chỉ cảm thấy ba tên quyền thủ bỗng trở nên rất lợi hại...

Không phải dũng cảm lên, mà là thật sự lợi hại hơn.

Tấn công, phòng thủ một cách quy luật, có tiết tấu, tần suất hô hấp và động tác tấn công phối hợp một cách hoàn mỹ, cho dù là người ngoài nghề cũng thấy đẹp.

Người nọ nghĩ thầm, thì ra các ngươi lợi hại như thế, mẹ nó, thì ra trước đây các ngươi đánh giả thật à?

Nhưng người nọ không biết một điều rằng ba tên quyền thủ mạnh lên một cách đột ngột như thế không phải vì họ vốn đã mạnh, mà vì Khánh Trần đang điều khiển họ.

Lúc này, có chuột vọt tới, muốn lẻn qua ba người để nhào vào trong, buộc đám người phải tách ra.

Nhưng đang lúc nó bay giữa không trung lại bị một thứ gì đó sắc bén cắt thành hai nửa, giây tiếp theo, thi thể chuột trên không trung hóa thành tro tàn.

Hiến tế.

Lại có mấy con chuột bay nhào vào, nhưng dường như trong bóng đêm có người đang dùng một tấm lưới đoạt mạng làm bằng lưỡi đao, lấy Khánh Trần làm trung tâm, lấy ba tên quyền thủ làm đầu nối để bọc đoàn nạn dân vào bên trong.

Tất cả đều xảy ra trong bóng tối, Khánh Trần giống như một kỳ thủ, phát huy mọi tác dụng của ba quân cờ trên tay.

Việc luyện sức tập trung bằng hai tay hai khối rubic cuối cùng cũng có chỗ sử dụng.

Khánh Trần hô:

“Mọi người đừng hoảng loạn, chúng ta chủ động đề phòng đàn chuột, bọn chúng cũng chỉ là tốc độ nhanh hơn một chút mà thôi, không đáng sợ đến thế! Tất cả đàn ông trưởng thành đứng ra ngoài, nếu để ta thấy được ai trốn sau người già và trẻ nhỏ, ta giết ngay lập tức!”

Lúc này thứ đang bao trùm thành phố số 10 là bóng tối và sợ hãi, lời Khánh Trần nói với những nạn dân như một liều thuốc an thần, cuối cùng cũng có hơn mười người đàn ông chịu đứng ra giúp đỡ giết chuột.

Trong đó có 12 người trẻ tuổi, chỉ có 2 người trung niên.

Những người đàn ông trung niên còn lại vẫn chọn trốn trong đám người nhìn người khác chém giết.

Lòng Khánh Trần đầy bất an, chuột trên đường càng lúc càng nhiều, họ giết mệt mỏi cả buổi cũng không thể đi thêm được bao nhiêu.

Nhưng vào lúc này, trong một câu lạc bộ tư nhân bên đường, có người vừa la hét vừa chạy ra.

Người chạy ra đầu tiên là nhân viên phục vụ, theo sát sau đó còn có một người đàn ông trung niên mặc vest, bên cạnh còn có hai cô gái mang giày cao gót, mặc váy dạ hội dài màu vàng.

Bốn tên bảo vệ đứng xung quanh họ, sắc mặt vội, họ dùng nến để chiếu sáng soi đường cho chủ.