“Đi sát vào! Đàn ông vây người già, trẻ con, phụ nữ vào giữa, tất cả tìm những thứ tiện tay xung quanh để đập chuột, đừng để chuột lẻn vào trong!”
Khánh Trần hô to:
“Những người còn ở trong nhà thì ra tập hợp nhanh đi, bắt buộc phải đi!”
Hắn dùng Con Rối Giật Dây như đao, xuyên qua con phố như cái bóng, đám chuột có ý đồ đến gần đều bị con rối sắc bén chẻ ra làm đôi.
Với tốc độ của Khánh Trần, hắn có thể bảo vệ được đám người một cách kín kẽ, nhưng hắn không tiếp tục thử sử dụng lực lượng lôi đình mà để lại làm át chủ bài.
Vì hắn không biết Jindai có đưa quân chính quy đến đây mai phục không, nếu có thì Vô Củ mới là át chủ bài chân chính của hắn để đối mặt với vũ khí nóng.
Trong đêm tối, Con Rối Giật Dây hoàn toàn vô hình, Khánh Trần chỉ cảm thấy nó cắt qua thân chuột một cách không hề có trở ngại.
Cắt qua làn da và cơ bắp, chặt đứt xương cốt và da thịt, đám chuột hóa thành tro bụi chỉ trong một khoảnh khắc.
Lúc này, Khánh Trần hoảng sợ phát hiện Con Rối Giật Dây chủ động hiến tế thi thể của đàn chuột, một vật cấm kỵ vốn kiêng ăn theo hắn một thời gian, bây giờ bắt đầu chay mặn đều ăn!
Trong lúc Con Rối Giật Dây hiến tế đàn chuột, nó tăng trưởng rất chậm, Khánh Trần có thể cảm nhận được rõ ràng rằng sợi tơ thật sự đang tăng trưởng.
Từ sau trận chiến ở khu cấm kỵ số 002, sợi thứ tư của Con Rối Giật Dây đã thành hình, chỉ còn kém một chút nữa thôi.
Khánh Trần bỗng nghĩ, nếu hiến tế chuột của cả tòa thành phố này thì phải chăng có thể giúp Con Rối Giật Dây mọc hết chín sợi tơ?
Nhưng bây giờ Khánh Trần không có thời gian để chú ý đến thu hoạch của mình.
Dân chạy nạn trên đường ở khu thứ tư còn hơn ba trăm người sống.
Người già, phụ nữ, đàn ông, trẻ con.
Quyền thủ, dân cá cược, khán giả, người buôn bán, người phục vụ.
Có đủ các loại người, Khánh Trần muốn gom họ lại cùng một chỗ để bảo vệ người già và trẻ nhỏ vào giữa.
Lúc này đàn chuột vẫn còn đang tàn phá bừa bãi ở quầy rượu, nhà dân, quyền quán, đó là những nơi có nhiều người nhất.
Cho nên những người trên đường chỉ cần đoàn kết một chút là có thể sống sót chạy đi.
Khánh Trần chia số lượng đàn chuột sinh sản ra làm ba giai đoạn.
Lúc hắn còn ở trên Kình Đảo từng nói với những người du hành thời gian:
“Trước khi trở về, đàn chuột thuộc giai đoạn thứ nhất, bọn chúng vừa mới ăn thi thể của Jindai Senaka, đang đứng ở giai đoạn đầu sinh sôi nảy nở. Lúc này, bọn chúng vẫn đang không dám đường đường chính chính ra ngoài tấn công con người, chỉ có thể trốn trong góc tối âm u từ từ xâm chiếm biên giới của loài người từng bước một.
“Sau khi xuyên việt, chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với đàn chuột ở giai đoạn hai, khi đó chuột đã bắt đầu ra đường, từ từ tấn công, nhấn chìm từng khu một cách có kỷ luật, có tổ chức, bọn chúng sẽ thử đuổi con người chạy ra đường, cũng có thể dồn con người vào trong một tòa nhà, biến thành cá trong chậu. Nhớ kỹ, lúc này số lượng của đàn chuột còn chưa đủ để bao phủ cả tòa thành, thậm chí chỉ có thể chiếm một phần ba, mục đích bọn chúng tấn công con người vì thức ăn. Nếu gặp phải giai đoạn thứ hai thì nhất định phải đoàn kết lại, vừa giết vừa chạy, chỉ đến khi tới được khu Tam Hạ mới có thể xem như an toàn.”
“Sau đó là giai đoạn thứ ba, lúc đàn chuột đã tiêu diệt hơn phân nửa loài người có trong thành phố, tộc đàn của chúng cũng đã mở rộng gấp năm, thậm chí gấp mười lần, thì thành phố số 10 sẽ trở thành lãnh địa của chúng nó. Lúc này chúng ta ngoài cách ở lại trấn giữ khu Tam Hạ chờ cứu viện ra thì không còn lựa chọn nào khác.”
Theo Khánh Trần, lúc này chỉ là giai đoạn thứ hai, chỉ cần mọi người đoàn kết là sẽ có cơ hội sống sót.
Nhưng mọi thứ đều sẽ không như mong đợi.
Đang lúc thu hẹp đội hình, mấy tên quyền thủ cường tráng lại chen vào phía trung tâm, thấy có chuột nhào về phía mình thì kéo người trước mặt làm bia đỡ, thậm chí còn đẩy cả phụ nữ ra để hấp dẫn sự chú ý.
Một tên quyền thủ với thân hình cao lớn, có thể nhẹ nhàng nhấc một người già lên làm bia đỡ trước mặt mình.
Mấy tên quyền thủ cường tráng vừa tự vệ vừa gào với Khánh Trần:
“Chạy mau, đừng có ngừng ở đây nữa! Khỏi chờ người trong quán rượu đi!”
Sắc mặt Khánh Trần lạnh dần, hắn cứu người vì trong kế hoạch của hắn, hắn đã đưa vô số người đi chịu chết.
Hơn sáu trăm thành viên của Côn Luân, 12 nghìn người đi theo, tất cả mọi người đều đang đánh cược cả tính mạng vì mục tiêu của hắn.
Khánh Trần nghĩ đến những người đang nối tiếp nhau hy sinh thì không có cách nào để tiếp tục ích kỷ nữa.
Nếu không thì những lời trước đây hắn từng nói với Điển Phục, La Vạn Nhai, Tiểu Tam sẽ trở thành một câu chuyện cười dối trá.
Khánh Trần muốn làm người tốt, nhưng đó cũng không có nghĩa hắn là một người tốt ngu ngốc.