Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1865: Cứu Người




"Đi mau."

Khánh Trần thấp giọng gầm, vừa nói chuyện hắn vừa lấy điện lôi dứt khoát giật chết con chuột đnag mon men lại gần hai người bọn họ.

Nhưng vào lúc này, Khánh Trần ngẩng đầu trước nhìn lên, bỗng nhiên trông thấy một tiểu nữ hài đứng ở trung ương đường phố, đối phương hai tay vuốt mắt lên tiếng thút thít, phụ mẫu không biết đi nơi nào.

Đúng vào lúc này, Khánh Trần ngước lên liền trông thấy một cô bé con đang ở giữa đường lấy tay ôm mặt khóc thút thít, không biết cha mẹ cô bé đang nơi đâu.

Những người khác xung quanh cô bé còn đang bận rộn chạy thoát thân, chỉ có một mình cô bé vẫn đứng im ở đó kêu gào đòi cha mẹ.

Không có ai cứu cô bé, tất cả đều đang trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc.

Khánh Trần nhẹ nhàng chậm rãi bước đi, trên đường phố người nọ nối tiếp người kia ngã xuống, hắn nhờ có sức mạnh cường đại mới có thể bình yên vô sự.

Nhưng khi hắn quay qua nhìn ngóng bốn phía, đã có bốn, năm cô bé cậu bé không thể tìm được cha mẹ, ông lão bán đồ ăn đêm ở khu Đệ Tứ cũng bị đạp ngã trên mặt đường, có tiếng thét thảm thiết của các vị phu nhân, có tiếng đấm đá của các ông phú hào, thậm chí các vệ sĩ cũng bị bầy chuột vây cho chặt cứng.

Khu Đệ Tứ vốn là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất liên bang thành thị, ngày hôm nay trong chớp mắt đã biến thành Địa Ngục Trần Gian.

Quá thê thảm và đau đớn.

Quản, hay không quản?

Quản đi, hắn không có khả năng dẫn theo những người này cùng đi tìm vị goá phụ Viên Dương, hắn chỉ biết nếu không nhanh chóng rời khỏi khu Đệ Tứ, mọi người tất cả đều sẽ phải chịu chết. Cho nên hắn nhất định phải giúp đỡ bọn họ thoát thân, việc tìm kiếm manh mối đành phải gác lại.

Nếu để mặc kệ, những người này ắt sẽ ngã xuống ngay trước mặt hắn.

Khánh Trần vẻ mặt mờ mịt đứng tại đầu đường.

Nhưng hắn muốn giúp anh hắn cùng chị dâu hắn tìm ra hung thủ để báo thù, thời gian sắp không còn kịp nữa, giờ phút này nói không chừng bầy chuột đã bao vây lấy nơi ở của vị goá phụ Viên Dương kia, nói không chúng đã tấn công nàng rồi.

Không còn kịp rồi.

Rõ ràng khi ở thế giới bên ngoài hắn đã luyện tập nhiều như vậy, cố gắng nhiều như vậy, lên kế hoạch kỹ lưỡng như vậy, hắn chính là chỉ hy vọng bản thân có thể sau khi bước vào trong thế giới này có thể dư ra chút thời gian, không cần phải cân nhắc nhiều người như vậy, cũng chẳng cần phải cân nhắc nhiều việc đến thế, cứ việc ích kỷ một lần thôi, vì chính anh hắn, vì để tìm được manh mối, tìm được chân tướng.

Thế nhưng, sau tất cả, hắn vẫn phải đưa ra lựa chọn.

Hắn vì tất cả mọi người mà tính toán kế hoạch, nhưng hắn lại không có cách nào mà yên tâm hoàn thành kế hoạch của bản thân hắn.

Những người du hành trong học viện đang cố dốc sức ghé qua thành thị, muốn đi đến khu Tam Hạ.

Các thành viên Côn Luân gắng sức len lỏi qua nơi nguy hiểm nhất, khu Đệ Ngũ

Các thành viên của câu lạc bộ liên tục canh giữ Sinh Mệnh thông đạo.

Tất cả mọi người đều đang nỗ lực hết mình để đổi lấy một tia hy vọng được sống.

Khánh Trần cúi đầu, Trương Mộng Thiên ở bên cạnh im lặng.

Ca ca, thật xin lỗi.

"Mộng Thiên, chúng ta không đi tìm manh mối nữa."

Khánh Trần thấp giọng nói:

"Cứu người."

Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn qua khoảng đường 600 mét bên ngoài dãy toà nhà Hoà Bình trước mặt.

600 mét đối với Khánh Trần mà nói nếu được tính như đường ngắm súng thì viên đạn đem ngòm trong tích tắc là sẽ đến đích, trước kia hắn cảm thấy 600 mét là quá gần, nhưng giờ nhìn lại thấy 600 mét quá đỗi xa xôi.

"Cứu người! Mộng Thiên, ngươi đi trước tập hợp hết trẻ con lại!"

Khánh Trần rống to:

"Tất cả mọi người đang ở trên đường lập tức chạy hướng về phía ta, ta đưa các ngươi đột phá vòng vây mà sống!

"Tập hợp!"

Trương Mộng Thiên nhanh chóng chạy ra ngoài, hắn kéo đám trẻ nhỏ vẫn đang mông lung thút thít ở trên đường, chạy đến bên cạnh Khánh Trần.

Hắn trông thấy ông chủ của hắn sừng sững trên đường lớn, đồng tử loé sáng lấp lánh ánh hào quang rực rỡ.

Thời khắc này, Trương Mộng Thiên đột nhiên cảm giác được có chút tự hào, đây mới là người hắn muốn đi theo.

Qua giây lát, mười sáu khúc điện lôi uốn lượn bật phát tản ra tứ phía, ở phía xung quanh khi bầy chuột từ trong phạm vi của quán rượu đuổi tới nơi, chúng lập tức bị thiêu cháy hết, thiêu không để chừa lại cái gì!

Mấy trăm người trên đường vẫn còn sống khi thấy cảnh tượng này tựa như trông thấy được cọng cỏ cứu mạng, đồng loạt bổ nhào tới.

"Ông chủ, đều đưa đến rồi."

Trương Mộng Thiên hô to, lúc này tên nhóc cũng không lớn được bao nhiêu, nhờ vào tác dụng của Trường Sinh Thiên nên có thể vác hai vai hai cô bé, trên lưng còn kiên cường cõng theo hai cậu bé khác.

Khánh Trần hít sâu một hơi, gầm lên:

"Giết hết!"