Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1864: Chân Tướng




Lúc này Khánh Trần tự như một con nhím với bộ lông điện, như không thể có con chuột nào đánh lén hắn mà khiến hắn chết được cả.

Con chuột kia vốn đang giương nanh múa vuốt, cả thân thể nó lập tức cứng ngắc lại rồi nhanh chóng chạy vội về nấp dưới đất.

Nhưng Khánh Trần đã khống chế hết khả năng sức mạnh lôi chớp của hắn, vừa vặn có thể khoét một lỗ hổng trong sinh mạng của con chuột kia mà không phí chút sức lực nào.

Số lượng của đàn chuột quá nhiều, từ giờ trở đi hắn nhất định phải tính toán cho thật tỉ mỉ, tuyệt đối không được làm lãng phí sức mạnh trong người mình.

Lúc này, lại có mấy con chuột từ trong góc tối ập tới.

Khánh Trần vốn định dùng điện lôi để giật chết hết tất cả, nhưng cuối cùng hắn thu lại sức mạnh chừa đường sống cho một con duy nhất.

Khánh Trần trong nháy mắt đã cầm con chuột lên, lạnh lùng nhìn thăm dò nó tựa như đang muốn nghiệm chứng một điều gì đó.

Hiện tại có hai khả năng, một là lũ chuột không bị Jindai Senaka khống chế.

Vậy thì kể cả có là chất cấm ACE-022 Nghị Hậu cũng chưa chắc đã có thể thành công khống chế được cả đàn cả tộc này. Nhưng dù sao càng là loài vật cấm kỵ lợi hại thì lại càng có nhiều mặt hạn chế.

Nếu như vậy, tai vạ chuột tràn bờ không hẳn là không thể cứu vãn được.

Hiện tại lũ chuột vẫn đang bận bịu ăn nghỉ, sinh sôi theo bản năng.

Còn một khả năng nữa chính là Jindai Senaka từ lâu đã ẩn mình trong thành phố, giấu kín bộ mặt mới này, đợi cơ hội để khống chế vua chuột trong tay.

Dù sao cũng chỉ có cẩu vật này biết vị trí cụ thể của con vật thân mình bán thần kia.

Khánh Trần cần phải có rất nhiều tin tức và manh mối để tìm được vị trí của vua chuột, mà con vật này lại có thể nhanh chóng tìm được nơi vua chuột ẩn náu.

Nếu như rơi vào tình huống thứ hai: Jindai Senaka là người đứng đằng sau khống chế vua chuột, đồng thời phát động để cả thành phố rơi vào tai vạ, vậy thì đây chính là tình huống xấu nhất.

Vậy thì bầy chuột nhất định sẽ giúp Jindai Senaka tìm được tung tích của hắn, nhất định bọn chúng sẽ dốc sức thủ tiêu vị lãnh tụ Kỵ Sĩ trong tương lai là hắn.

Nhưng vừa nãy con chuột kia cũng không nhận ra hắn.

Khánh Trần không giết nó, xoay người rời đi.

Trong lúc Khánh Trần tiến về phía trước, hắn nhiều lần xác nhận hoản cảnh xung quanh, nhận thấy không hề có đại quân bầy chuột lao đến vây quét hắn, hắn có thể chắc chắn có 90% xác xuất rằng chúng vẫn chưa bị Jindai Senaka khống chế.

Đây là chuyện tốt.

Hai người đủng đỉnh chậm rãi bước đi, vừa đi vừa dựa vào thính lực mà né tránh đội quân bầy chuột đang dần lớn mạnh, cuối cùng cũng miễn cưỡng bước được gần tới khu Đệ Tứ.

Tiếng người huyên náo càng lúc càng lớn.

Tiếng kêu rên từ khu Đệ Tứ cũng thỉnh thoảng truyền đến từ trong các góc tối.

"Xem ra bầy chuột vừa mới bắt đầu công kích khu Đệ Tứ."

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Không thể đợi thêm được nữa, chúng ta trực tiếp len lỏi vào trong đám người này mà đi tiếp, ta tới toà nhà Hoà Bình tìm được vị goá phụ Viên Dương rồi thì chúng ta liền đi ngay."

Trong lúc nói chuyện, Khánh Trần mang theo Trương Mộng Thiên bắt đầu tăng tốc cước bộ, cũng may tên nhãi này đã được cho ăn thứ quả Trường Sinh Thiên từ trước, nếu không thì sau ngần ấy thời gian phải bôn ba đi lại hắn cũng mệt đứt hơi rồi.

Vừa tiến vào khu Đệ Tứ, bọn hắn liền trông thấy một đám người từ quán rượu, phòng tập boxing lẫn câu lạc bộ múa thoát y chạy như điên đến.

Một cô nàng xinh xắn ăn mặc loè loẹt diêm dúa chạy trên đôi cao gót bị gãy gót, trên cổ treo lủng lẳng hai con chuột đàn cố ngoặm lấy phần da gáy nàng.

Một anh chàng béo phì vừa mới chạy ra cửa lại bị đàn chuột chui vào chặt cứng cơ thể phì nhiêu, sau đó chậm rãi lôi kéo thân thể to lớn của hắn vào lại trong quán rượu.

Một tên trung niên quần áo chỉnh tề, bên cạnh dắt theo hai vệ sĩ bảo vệ trước sau. Bọn hắn vì muốn nhanh chóng mở đường rời đi mà không thương tiếc đạp ngã người phụ nữ trung niên đang chạy đằng trước bọn họ xuống đất.

Một màn trước mắt, không khác gì Địa Ngục Trần Gian.

Từng màn từng màn mưa máu tanh tưởi này vô cùng dữ dội, ghim chặt vào trong não bộ của Khánh Trần khiến hắn không còn cách nào xoá, đây là lần đầu tiên trong đời hắn hận năng lực ghi nhớ của bản thân đến thế.

Hắn sẽ mãi mãi không thể nào quên được.

Khánh Trần bình tĩnh đi xuyên qua đám đông, muốn giả vờ như bản thân chưa từng gặp phải những người này, chưa từng trông thấy những cảnh này.

Hắn nhất định phải nắm chặt lấy thời gian tìm được vị goá phụ Viên Dương cùng đứa con độc nhất của nàng, nếu để cho đối phương chết đi thì đoạn manh mối này cũng theo đó mà đứt gãy.

Bóng dáng Khánh Trần lao đi tìm mảnh manh mối thế kỉ này chỉ dựa theo một mẩu tin tình báo được tổ chức tình báo Hồ Thị ngẫu nhiên phát hiện, nếu như lần này hắn sai, vậy chân tướng của đoạn lịch sử kia chỉ sợ là sẽ bị mai táng mãi mãi.