Khánh Trần từng hỏi Ảnh Tử trong khu cấm kỵ số 002:
"Liên bang đang xảy ra chiến tranh, ngươi chạy lung tung vậy có thích hợp không."
Và câu trả lời của Ảnh Tử là:
"Những gì ta nên làm ta đều đã làm xong rồi."
Vào lúc này, trong thành phố rộng lớn, cư dân đã bắt đầu dần thấy hoảng sợ vì triều chuột đang dần hoạt động, vô số người đang chạy về phía rìa của thành phố, muốn thoát khỏi nơi đây.
Những người dân đi ngủ sớm cũng thức dậy trong tiếng rít gào.
Điển Phúc ôm một người tị nạn chạy trốn:
"Hướng mà các ngươi chạy đến có triều chuột không?"
Người tị nạn nói trong kinh hoàng:
"Có! Ở đó đều là chuột cả!"
Điển Phúc cau mày, không ngờ rằng khu số 5 nơi bọn họ muốn đến lại là một trong những khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất!
"Tiếp tục đi!"
Điển Phúc nặng nề nói:
"Các huynh đệ, phải hoàn thành nhiệm vụ."
Vào ngày cuối cùng đếm ngược để trở về, Khánh Trần lại nói chuyện với từng người phụ trách, lúc đó, Khánh Trần nói với Điển Phúc: Mệnh lệnh này có thể không công bằng đối với các ngươi, các ngươi có thể cũng sẽ không hiểu, nhưng ta biết sứ mệnh của các ngươi quan trọng như thế nào. Trong thảm họa này, ta cần mọi người đều trở thành anh hùng, có thế mới cứu được nhiều người hơn nữa, xin nhờ mọi người.
Điển Phúc nghĩ đến đây liền không kìm được mà mỉm cười, Côn Luân không thể để Bạch Trú đánh giá thấp được.
Nửa đêm, mọi người đã chạy ra ngoài, duy chỉ có đội ngũ hơn 600 người này đang ngược dòng tiến lên.
…
"Dừng."
Nửa đêm tại ngã tư thành phố, Khánh Trần kéo Trương Mộng Thiên dừng bước.
Trương Mộng Thiên nín thở, hắn có thể nghe thấy ở phía trước cách bọn họ chừng hơn hai mươi mét có đàn chuột đang hành quân.
Trên đường rải rác những mảnh xương khô trắng tinh, mảnh nọ chồng lên mảnh kia.
Máu tươi tí tách chảy xuống đường, nhuộm cả con đường một màu đỏ au.
Nơi đây là khu Đệ Lục, người dân đã chết gần hết, còn ở khu Đệ Ngũ, người dân đã chết hết sạch. Bầy chuột lôi xác thịt của họ xuống dưới lòng đất để nuôi những con non.
Nơi đầu đường vốn nên phồn hoa náo nhiệt nay ảm đạm tĩnh lặng đến đáng sợ, thậm chí ngay cả tiếng kêu rên đau khổ cũng không có.
Tất cả đã chết.
Trương Mộng Thiên run rẩy hỏi:
"Ông chủ, là ai làm điều này?"
Khánh Trần thở dài:
"Tập đoàn Jindai."
Lúc này Trương Mộng Thiên bỗng trông thấy mấy cỗ hài cốt trẻ nhỏ, hắn vo chặt nắm tay:
"Ông chủ, ta muốn giết sạch đám người của tập đoàn Jindai, trong mắt của bọn chúng căn bản không hề xem tính mạng con người ra cái gì!"
Khánh Trần mặt không biểu tình nói:
"Vậy ngươi phải trở nên mạnh hơn mới làm được điều đó."
Hắn quyết định sẽ không đồ sát đám chuột này, bởi có thể thấy bọn chúng quá mức đông đúc.
Cũng như những gì hắn cùng Trịnh Viễn Đông phỏng đoán, tại thời điểm ngươi nhìn thấy con gián ở trong nhà thì cũng ngay lúc đó chúng đã âm thầm ở trong góc tối sinh sôi đến hàng trăm con nữa.
Khi ngươi trông thấy hai, ba nghìn con chuột chạy ngoài đường cũng tức là lúc đó có hàng hai, ba trăm vạn con nữa sẽ yên ổn ở dưới cống nước mà sinh sống.
Đây là một số lượng hết sức đáng sợ, cho dù hiện tại có xuất hiện một vị Á Thần dốc hết sức bình sinh cũng không thể dọn sạch lũ chuột này.
Cho nên Khánh Trần không thể hành xử lỗ mãng, hắn nhất định phải lẳng lặng chờ đợi thời cơ tìm được vua chuột rồi lập tức chém đầu nó.
Vua chuột chết rồi, ít nhất bầy chuột sẽ không dám hành quân lập đội để công kích loài người nữa, bản năng sẽ làm chúng phải sợ sệt ánh lửa cùng súng pháo.
Vua chuột chưa chết, cái mạng của Khánh Trần hắn dù có chết đi sống lại mấy lần cũng không đủ để cống cho bầy chuột.
"Ông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Trương Mộng Thiên hỏi.
"Đi tìm manh mối."
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Ta muốn tìm một vị quả phụ chuyên gia về đầu độc thần kinh để lấy được một mảnh manh mối. Dựa theo thông tin tình báo gần đây nhất thì vị chuyên gia này cách đây không lâu đã chuyển về khu Đệ Tứ."
"Bọn ta không cần đi tụ họp cùng người của ngài sao? Hiện tại thành phố đã bị cắt điện, thông tin lại bị đứt đoạn, bọn họ có thể ứng phó được hay không?"
Trương Mộng Thiên hiếu kỳ.
"Không cần, những việc mà chỉ huy cần phải làm, trước khi đến đây đều đã làm hết rồi."
Khánh Trần nói.
Chỉ khi Khánh Trần sắp xếp xong xuôi hết thảy, hắn mới có thể yên tâm đi tìm manh mối mà hắn muốn.
Trương Mộng Thiên có hơi ngưỡng mộ những người du hành, hoá ra tại một vĩ độ thời gian mà hắn chưa biết nào đó, Khánh Trần đã làm được nhiều điều đến vậy.
"Đi."
Hai người lần nữa nhanh chóng đứng dậy dời đi, nhưng vừa đứng lên bỗng từ trong góc tối xuất hiện một con chuột, nó lao thẳng về phía Khánh Trần, móng tay của nó đều đã gãy do đào đất bê tông ở khu Tam Hạ quá lâu nhưng vẫn vô cùng sắc bén.
Không đợi nó bổ nhào vào người mình, đại khái khi chỉ cách chừng hai mươi xăng-ti-mét, có một dòng hồ quang cực mảnh như sợi tĩnh điện ngày thu đông trên thân thể con người, bắn thẳng vào đầu của nó.