Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1853: Nhân Lực Quá Ít




Tiểu Tam nghe được họ lời nói mà sắc mặt lại không thay đổi chút nào:

"CMN đừng hòng lề mề, tất cả ra đây xếp thành hai hàng dài cho ta, hai người song song bước vào cánh cửa này, ai không đi ta đánh gãy chân kẻ đó! Nhanh lên!"

Thành viên Hội Phụ Huynh ai cũng trưng ra sắc mặt hung ác mà quơ quơ con dao, bức bách cư dân từng người từng người một bước qua cánh cửa, họ vẫn còn do dự nhưng khi quay qua chỉ thấy con dao kia như muốn lao thẳng lên người mình.

Mà lại các thành viên của xã đoàn cũng nhất quyết không khách khí, cứ gặp kẻ nào hùng hùng hổ hổ chống đối họ lại tặng cho một cước.

Lúc này, một đôi vợ chồng trung niên dẫn một cô bé đang nơm nớp lo sợ bước tới, Tiểu Tam mắt sáng lên, hắn thò tay vào trong túi áo móc ra mấy viên kẹo:

"Tiểu Hà, cho ngươi kẹo này."

Đây là bé gái hắn mới quen ở khu Tam Hạ, vô cùng đáng yêu, tuổi còn nhỏ mà đã có mơ ước được tham gia vào xã đoàn để sau này có thể giúp dân cư khu Tam Hạ, trừ gian diệt ác…

Thế nhưng Tiểu Hà của ngày trước cứ nhìn thấy hắn là cười ngọt ngào giờ đây khóc toáng lên, cô bé vừa khóc vừa đi về phía cánh cửa, nức nở:

“Thúc thúc thật là đáng ghét.”

Tiểu Tam người cứng lại, hắn chậm rãi khép bàn tay lại, nhìn từng giọt từng giọt nước mắt lăn trên mặt con bé đáng thương đến đau lòng.

Bố mẹ của Tiểu Hà ngay lập tức che miệng con mình lại kéo đi sợ Tiểu Tam sẽ nổi giận.

Thế nhưng Tiểu Tam vẫn dõi theo bóng dáng họ đi qua Mật Thược Chi Môn, nhỏ tiếng nói:

"Thật xin lỗi."

Ngay sau đó hắn lập tức trở về hình dạng dữ tợn mà nhìn về phía cư dân:

"Đi nhanh hết lên cho ta! Ta xem ai đnag kì kèo lề mề, có phải chán sống rồi hay không?"

Các cư dân vốn cứ nghĩ đằng sau Mật Thược Chi Môn là địa ngục cầm tù.

Kết quả là sau khi tiến vào, mọi người đều bị trượt xuống sườn đồi theo 'cầu trượt', dưới sườn đồi có các thành viên xã đoàn dìu từng người lên một, sau đó mới dìu những người ra khỏi cổng sau.

Lúc trước các thành viên xã đoàn bước vào Mật Thược Chi Môn đã tự tay xây một cái cầu trượt bên sườn núi để tiếp đón người dân.

Đây cũng là kế sách của Khánh Trần, hiệu suất được nâng lên đáng kể.

Điểm cuối cùng của thang trượt có một tấm bảng hiệu dựng thẳng đứng:

"Xin chào tất cả, chúng tôi là xã đoàn liên hiệp hội, rất xin lỗi khi nửa đêm phải quấy nhiễu mọi người. Nhưng chúng tôi đúng là không có cách nào, thành phố số 10 phải nghênh đón một trận tai vạ kinh hoàng, tập đoàn Jindai đã bày kế làm ô nhiễm sinh học thành phố ta dẫn đến tất cả các loài chuột trong thành phố đều bị biến dị, việc mất điện cùng tiếng nổ lớn mà mọi người nghe thấy là có liên quan đến nhaunên chúng tôi mới phải bất đắc dĩ đưa mọi người di tản đi hết, mọi chuyện mời đợi qua hai mươi tư giờ sau để biết có đúng hay không. Mong mọi người yên tâm đừng nóng vội, hãy ở yên tại nơi đây chờ đợi một lúc, sau đó sẽ có người đem nước và vật tư vận chuyển từ xã đoàn liên hiệp hội đến."

Bên dưới những dòng thông báo kia, còn người đã vẽ lên hình trái tim cùng hình mặt cười.

Các cư dân sửng sốt hồi lâu.

Nơi này không có những tên thương gia chợ đen nào như trong tưởng tượng của họ đến mua họ đi, cũng không có thành viên xã đoàn nào tiếp tục đe dọa họ bằng vũ khí, chỉ có một vùng đất hoang dã vô tận.

Bốn cánh cửa, bốn chiếc cầu trượt, liên tục không ngừng nghỉ đem các cư dân đến nơi đây.

Những thành viên canh giữ bên Mật Thược Chi Môn đón được người xong thì không nhúng tay vào nữa, nhân lực quá ít.

Nơi này so với tưởng tượng của họ thì khác nhau một trời một vực!

Có một số cư dân muốn chạy trốn, nhưng họ đột nhiên nhớ tới quãng thời gian chung sống cùng với đoàn xã liên hiệp hội, chân không tự chủ mà dừng ngay lại.

Đây là cơ sở để tin tưởng phó thác.

Đây là những gì được hồi báo sau khi Hội Phụ Huynh đã hi sinh.

Tiểu Hà chưa biết chữ, cha mẹ của cô bé liền đọc tấm bảng hiệu một lượt cho cô bé nghe, Tiểu Hà lập tức oà khóc, muốn trở về tìm thúc thúc.

Cha mẹ cô an ủi:

"Không có chuyện gì, nhà mình đợi việc này qua đi rồi thì sẽ đến xin lỗi thúc thúc nhé, được không nào?"

Tiểu Hà gật mạnh đầu:

"Được."

Trong khu Tam Hạ, có thành viên nhìn ra quang cảnh xung quanh, đột ngột hét lớn:

"Chuột chui ra rồi!"

Trước mắt họ là một bầy chuột lít nha lít nhít từ bên ngoài khu Tam Hạ tràn vào, chúng từ dưới cống nước trên phố leo lên, chúng đẩy nắp cống, cả một đám ào ào như thuỷ triều tràn ra ngoài.

Nửa đêm đen kịt.

Trên đường dài khu Tam Hạ, nhóm Người Nhà nhấc từng cái chảo sắt lên, đốt lên ngọn lửa hừng hực.

Bóng tối và ánh lửa giao nhau, hỗn loạn và tanh mùi máu.

Bên ngoài khu Tam Hạ, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai, tiếng kêu rên.