Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1852: Sợ Hết Hồn Luôn




Tiểu Tam nâng tay xoay nhẹ Chân Thị Chi Nhãn, cái lỗ trên phiến cửa thép kia như là bị Chân Thị Chi Nhãn làm cho tan chảy, nóng hổi chảy ra một vệt đỏ tựa như sắt được nung.

Chân Thị Chi Nhãn chậm rãi khảm vào trong cửa, lạch cạch một tiếng, Mật Thược Chi Môn mở ra.

Tiểu Tam hít sâu một hơi, sau đó một bước đạp tới.

Trước mặt là khoảng không rộng rãi khoáng đạt không một bóng người, trên đỉnh đầu là một màn trời đầy sao sáng lạn rực rỡ.

Tiểu Tam lui về phía cửa:

"May mắn thay không bị làm sao...Ta thật sự là CMN sợ cái Mật Thược Chi Môn này dắt ta đến nơi phong tình ở khu Đệ Tứ, sợ hết hồn luôn!"

Côn Luân tổ chức tặng cho Hội Phụ Huynh năm con Chân Thị Chi Nhãnnên bọn hắn sẽ có năm lần cơ hội để mở ra được Mật Thược Chi Môn.

Mười phút đồng hồ trôi qua, trong năm cánh cửa thì có 4 cánh cửa là mở ra ở cùng một vị trí, điều đó có nghĩa là họ đã thành công rồi!

Mọi người cảm thấy áp lực như có núi đè lên vai, vì họ biết gánh trên vai của mình là vô số sinh mạng khác.

Lúc này, hơn 40 người bước ra khỏi Mật Thược Chi Môn, như chuẩn bị cho một điều gì đó.

Tiểu Tam dùng đao gỡ chiếc cửa sắt xuống:

"Thôi được rồi, khiêng cửa xuống dưới lầu đi, bắt đầu sắp xếp cho dân cư khu Tam Hạ rút lui đi."

"Phải khuyên họ như thế nào?"

Tần Thư Lễ hiếu kỳ nói:

"Có cần ta đi chuẩn bị trước một bản thảo không?"

Mặc dù Tần Thư Lễ đã trở thành người nhà của nhà Kim Sắc, hơn nữa còn ở lại thành phố số 10, nhưng La Vạn Nhai không dẫn nàng theo lên đảonên nàng không hề biết mọi việc sẽ được sắp đặt ra sao.

Trong bóng tối xuất hiện một người đứng trong hành lang đốt đuốc, Tiểu Tam nở nụ cười:

"Vấn đề ngươi hỏi ta, ta cũng báo cáo lại với Hội Phụ Huynh rồi. Ta vẫn nhớ như in ngày đó hội Phụ Huynh của ta khinh miệt nhìn ta, họ hỏi ta rằng: ngươi là dân lành sao? Ngươi còn chưa rõ tình trạng hiện tại của bản thân ngươi à?"

Tiểu Tam tiếp tục nói:

"Khi đó ta mới nhận ra...Đúng vậy, ta là thành viên của xã đoàn liên hiệp hội còn gì. Tuy rằng chỉ khi chúng ta làm tốt mới được nhận phí bảo hộ để chỉnh đốn an sinh khu Hạ Tam, nhưng chúng ta vẫn phải dùng năng lực uy hiếp của mình mới có thể làm tốt việc được, không phải sao? Hiện tại, chúng ta muốn làm thành viên tàn bạo của xã đoàn!"

Thà đe doạ những cư dân kia rời đi còn hơn là trơ mắt nhìn thấy họ ở đây nộp mạng.

Thân phận của xã đoàn là Hội Phụ Huynh thường bảo vệ cho các cư dân, tuy rằng các cư dân có thể không biết Hội Phụ Huynh cụ thể là làm những gì nhưng chỉ cần tất cả bọn kính nể Hội Phụ Huynh là được rồi.

Lúc này, 120 liên lạc viên của hội phụ huynh học sinh đã nhân lúc trời tối, rồ ga phóng chiếc xe máy chạy bằng dầu đi để tập hợp các thành viên xã đoàn nằm phân tán ở mọi ngóc ngách của thành phố số 10.

Nếu không có chuyện biên phòng dàn trải quá nhiều thì quy mô của Hội Phụ Huynh lúc này đã lớn hơn hẳn rồi.

Phải biết rằng, thành phố số 10 cùng thành phố số 18 đều là địa bàn căn cứ của Hội Phụ Huynh, Hội Phụ Huynh cũng sẽ khuếch trương quy mô ra bên ngoài, tất cả đều hừng hực lăn xả.

Hội Phụ Huynh mọc lên như nấm sau mưa, không thể thiếu được hai nhân tài vận động ở hai thành phố.

Các thành viên xã đoàn ở đây không như các hộ gia đình bình thường, mà như các huấn luyện viên hơn.

Những hộ gia đình từ hai thành phố này ra ngoài sẽ luôn có địa vị cao hơn một chút.

Hiện tại, có một số thành viên xã đoàn nhanh chóng đắp bao cát ở khu Tam Hạ, kèm theo sử dụng bê tông khô nhanh để nhanh chóng lấp đầy tất cả các cống.

Còn một bộ phận thành viên xã đoàn đem hết thuốc men, đạn dược đang tích trữ được trong khoảng thời gian này đều mang ra.

Còn lại ba nhóm người, lập tức khiêng bốn cánh Mật Thược Chi Môn lên, chia làm bốn đội, hùng hổ xông vào bốn toàn nhà đuổi người dân xuống dưới lầu.

Tiểu Tam đứng dưới lầu lấy súng bắn chỉ thiên doạ cho tất cả cư dân căng thẳng sợ hãi.

Tiểu Tam ngang ngược cười cười:

"Tất cả mọi người không được phép ngủ, đi từng nhà lục soát tìm lấy đồ ăn rồi theo ta bước qua cánh cửa này."

Các cư dân kinh ngạc, dáng vẻ và hành động của tên Tiểu Tam này cùng với những thành viên khác trong xã đoàn hoàn toàn khác biệt.

Ngày trước họ tuy có vẻ hung dữ nhưng khi gặp các cư dân đều nhẹ nhàng hoà nhã, nhưng mà giờ trông họ lại hung tợn tàn bạo.

Trong đám người có người nhỏ giọng nói:

"Nghe ta nói đây, hồi xưa xã đoàn ôn hoà như vậy đều là giả vờ hết đấy, đến tận giờ mới lòi cái đuôi ra rồi kia kìa!"

"Bọn hắn muốn làm gì, tại sao lại ép chúng ta đi qua cánh cửa kia, hay là họ muốn bán chúng ta đi, họ muốn bán chúng ta đi về đâu?"