Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1841: Yếu Nhất Và Mạnh Nhất




Hôm nay lại lên 10 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

---

Dù sao thì bây giờ lực lượng mà Khánh Trần nắm trong tay đã khá mạnh, dù có là thực vật trong học viện nông vụ hay là tổ chức dưới trướng hắn, đều đã hơn người ta rất nhiều.

Có đề phòng kỹ thế nào cũng không quá đáng.

Khánh Trần thì thầm nói trong học viện nông vụ vào lúc nửa đêm:

“Cảm ơn.”

“Không có chi, ngươi chỉ cần thừa nhận rằng ta là linh hồn đáng yêu nhất là được rồi.”

Zard hớn hở cười nói.

Khánh Trần khó hiểu:

“Ngươi và Đinh Đông không thể giao tiếp được, hắn khen ngươi kiểu gì?”

“Biểu cảm!”

Zard tự tin nói:

“Ta có thể hiểu được ý hắn từ biểu cảm của hắn.”

Khánh Trần nằm lại xuống ghế:

“Tiết mục Tiếp Cận Khoa Học sớm muộn gì cũng có một kỳ xoay quanh ngươi...”

Zard vui vẻ:

“Thật à?”

“Phải rồi, lần sau Đại Vũ ra ngoài là lúc nào?”

Khánh Trần hỏi:

“Ngươi phải khuyên hắn đi, đừng phá phách gì trong khu quần cư ở hoang dã nữa.”

“Lần trước Đại Vũ cũng tổn hại tinh thần rất nhiều, ta đoán phải hơn mười ngày nữa hắn mới có thể xuất hiện.”

Zard nói.

Khánh Trần hỏi:

“Ba người họ dùng chung một thân thể, chẳng lẽ không dùng chung ý chí tinh thần à?”

“Không, mỗi người đều có ý chí riêng.”

Zard nói:

“Tiểu Vũ là yếu nhất.”

“Ai mạnh nhất?”

Zard im lặng một lát:

“Trung Vũ là mạnh nhất.”

“Hiểu, chẳng trách Đại Vũ nói nếu có một ngày bị ép đến nỗi khó chịu thì thả hắn ra, kéo cả thế giới cùng xuống địa ngục.”

Khánh Trần nói:

“Các ngươi về nghỉ ngơi đi.”

Nghiêm khắc mà nói thì ý chí tinh thần của bệnh nhân tâm thần có xác suất mạnh mẽ hơn người bình thường.

Mà Tiểu Vũ rất yếu, chứng tỏ Trung Vũ rất mạnh.

Còn về Đại Vũ, hắn vốn là người bình thường, dù thiên phú có tốt hơn một chút nhưng vẫn không thể so với bệnh nhân tâm thần.

Zard hỏi:

“Ông chủ, ngươi không ngủ thêm một lát à?”

Thật ra Khánh Trần chỉ mới ngủ có bốn tiếng.

Sau khi hắn trở về học viện nông vụ, dù nằm trên ghế nhưng vẫn luôn suy nghĩ đến một chuyện: Nếu hắn là Jindai Senaka, nếu hắn làm ra một chuyện khiến người người tức giận như thế, thì làm thế nào để tối đa hóa lợi ích đây?

Hoặc là nên nói tại sao Jindai Senaka lại dám làm chuyện như thế?

Thật ra đây là một hướng suy nghĩ vô cùng buồn nôn.

Vì Khánh Trần muốn tra xét và nắm bắt được tư duy của đối phương thì phải để tư duy của chính mình hoàn toàn trở nên hủ bại, đứng ở góc nhìn của Jindai Senaka để suy ngẫm vấn đề mới có thể có được đáp án.

Khánh Trần rất không muốn làm việc này, nhưng chỉ có thể làm như thế thì hắn mới có thể biết Jindai Senaka đang muốn làm cái gì.

Khánh Trần lắc đầu:

“Không ngủ nữa, có rất nhiều việc cần phải làm, không làm xong thì ta không thể nào yên tâm đi ngủ.”

Hắn đang muốn làm rất nhiều thứ.

Khánh Trần gọi điện thoại cho Trịnh Viễn Đông:

“Hiệu trưởng Trịnh, bảo bọn Tiểu Ưng đến vận chuyển trái cây Trường Sinh Thiên đi, còn nữa, tập hợp những người du hành, ta muốn lập kế hoạch dự phòng.”

Trịnh Viễn Đông:

“Kế hoạch dự phòng?”

“Ừ.”

Khánh Trần nói:

“Ta không nỡ.”

Nói xong, hắn ngắt máy, tiếp tục tận dụng từng giây thời gian để suy nghĩ.

Bây giờ, học viện nông vụ đã hoàn toàn trở thành học viện Chiến Tranh, những chuyện nó đang làm là vì chuẩn bị một cách đầy đủ nhất cho cuộc chiến tranh sắp tới.

Loại thực vật nào trong học viện nông vụ có thể giúp được nhiều nhất cho người du hành trong lần xuyên qua tiếp theo?

Không phải Đầu Hạ tăng tốc độ phản xạ, không phải Vấn Hàn tăng năng lực kháng lạnh, chỉ có trái cây Trường Sinh Thiên.

Bây giờ sản lượng Trường Sinh Thiên mỗi ngày là hơn 700 quả, dù giữa chừng có cấy ghép thêm hai lần nữa thì chia đều ra cho 4811 người du hành cũng chỉ đủ để mỗi người có một, hai quả.

Nhưng loại quả với tác dụng tăng cường lực lượng này có lẽ sẽ giúp được một người sống sót trong tai nạn hỗn loạn.

Nhưng vấn đề là ở chỗ trong số 4811 người du hành còn có 1358 đứa trẻ dưới 12 tuổi, họ chỉ ăn có một, hai quả thì chắc chắn không thể đủ được, ít nhất là không đủ để họ tự vệ ở loạn thế.

Đám trẻ đó là tâm bệnh lớn nhất của Khánh Trần.

Không bao lâu sau, Tiểu Ưng đến gõ cửa, họ vận chuyển vài giỏ trái cây Trường Sinh Thiên ra quảng trường bên ngoài ký túc xá.

Tiểu Thất đứng trước mặt tất cả mọi người:

“Vì giúp đề cao tỷ lệ sống sót của mọi người, học viện quyết định phát trái cây Trường Sinh Thiên cho mọi người, đừng vội, dựa theo kế hoạch trồng trọt, chúng ta có thể bảo đảm trước lần xuyên qua này có thể phát được cho mỗi người một viên.”

Những người du hành nhìn nhau, còn có chuyện tốt như thế sao?

Thế nhưng, mọi người đều nghĩ, chỉ có tình hình vô cùng nguy hiểm thì học viện mới có thể làm như thế, đúng không?

Nhưng giây tiếp theo, Tiểu Thất nói tiếp:

“Nhưng mà trái cây Trường Sinh Thiên cũng không phải phát miễn phí, chỉ có thể xem như ứng trước mà thôi. Lại đây, mọi người mở app của học viện ra, ấn vào trang đầu là có thể thấy kế hoạch cho vay Trường Sinh Thiên. Một quả Trường Sinh Thiên là 100 điểm tích lũy, mọi người có thể làm nhiệm vụ trả góp điểm theo kỳ, lãi suất hằng năm rất thấp, chỉ có 3.57%, có thể chia ra làm 3 kỳ, 6 kỳ, 12 kỳ. Nói cách khác, dù bây giờ không có điểm tích lũy cũng không sao cả, mọi người có thể ăn trước rồi trả sau.”