Cũng không biết vì sao mà bây giờ Trần Chước Cừ như là lãnh đạo của những người khiêu chiến kia, không ai đứng ra phản bác lại những gì nàng nói.
Trịnh Viễn Đông đứng đó tới tận hai giờ sáng mới đi, lúc đó Nghê Nhị Cẩu còn hỏi hắn không cần ở đây để chủ trì mọi chuyện à thì Trịnh Viễn Đông trả lời hắn rằng, có Khánh Trần ở đây là đủ rồi.
Đây cũng là sự tin tưởng mà ông chủ Trịnh dành cho ông chủ Khánh, hắn phát hiện Khánh Trần thật sự muốn giúp những người du hành sống sót. Nói thật là chuyện này đã hoàn toàn khiến hắn thay đổi cách nhìn nhận Khánh Trần.
Tối hôm nay, Khánh Trần như người đứng ra ngăn cơn sóng dữ khi đại nạn ập tới vậy, hoàn toàn chinh phục những người từng không quá chịu phục hắn.
Chỉ có những người nhà như Tiểu Thất là từ đầu đến cuối đều nhìn Khánh Trần bằng ánh mắt kính trọng và khâm phục, đây chính là gia trưởng của họ!
Giữa trưa, tất cả công việc phân công đã hoàn thành.
Từng đội trưởng, phó đội trưởng của tiểu tổ đứng trước mô hình, ghi chép tuyến đường của tiểu tổ mình, những đội viên đứng sau cũng tự ghi chép. Vì lỡ như cả đội trưởng và phó đội trưởng đều chết hết thì họ cũng có thể đứng ra thay thế.
Khánh Trần từ từ đi về phía học viện Chiến Tranh, hắn nằm lại lên ghế của mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Mấy người Sở Từ im lặng mà nhìn hắn, bọn hắn biết Khánh Trần đã làm gì và cũng vô cùng khâm phục hắn.
Jindai Sorane đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng với tất cả mọi người, dặn mọi người làm việc nhỏ tiếng một chút, đừng làm ồn tới Khánh Trần.
Nàng nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, nhưng chỉ im lặng mà nhìn, không làm gì cả.
Lúc này, Khánh Trần đang nhắm hai mắt từ từ nói:
"Bắt đầu cấy ghép nhóm quả Trường Sinh Thiên thứ ba, nhớ là phải giữ lại hết, ta muốn phân phối cho người du hành của thành phố số 10 trước thời hạn. Tôn Sở Từ, ngươi đi nói với Lộ Viễn rằng những quả Trường Sinh Thiên ta phân phát ra ngoài trước thời hạn xem như ký sổ, chờ tới lúc đó nếu những người du hành kia còn sống, thì nhớ làm nhiệm vụ kiếm điểm tích lũy bổ sung lại cho ta.
Những người du hành trong học viện Nông Vụ đều dở khóc dở cười, đến lúc này rồi mà ông chủ vẫn còn giữ vững bản tính tư bản của mình.
Nhưng bọn hắn cũng nhận ra được rằng công việc của Khánh Trần vẫn chưa kết thúc, ông chủ này vẫn đang không ngừng suy nghĩ kế hoạch.
…
Nửa đêm, Khánh Trần mở mắt.
Bên cạnh hắn là một giỏ trái cây Trường Sinh Thiên.
Đám người Tiểu Thất đang ngậm lá Tử Lan Tinh ngồi xếp bằng xung quanh vừa tu luyện vừa bảo vệ hắn.
“Viện trưởng, ngươi tỉnh rồi!”
Khánh Trần nhìn về phía giọng nói phát ra, bất thình lình thấy Tiểu Vũ đang ngồi xổm nghịch bùn, mà Zard ngồi bên cạnh cười hì hì nhìn mình.
Đám người Tiểu Thất mở mắt, Khánh Trần nói:
“Các ngươi tiếp tục tu luyện đi.”
Tiểu Thất nhắm mắt lại.
“Sao nửa đêm rồi mà các ngươi còn ở đây, ngươi còn đón Tiểu Vũ đến nữa?”
Khánh Trần hỏi Zard, hắn cũng không biết nước để nghịch bùn ở đâu ra nữa.
Tiểu Vũ ngây thơ cười:
“Viện trưởng ca ca, Zard ca ca nói ban ngày ngươi mất quá nhiều tinh lực nên bây giờ phải canh giữ bên cạnh ngươi mới được, trên đảo còn rất nhiều người xấu nguy hiểm.”
Khánh Trần ngạc nhiên nhìn Zard:
“Người xấu là chỉ những sinh vật trong rừng cấm kỵ hay là...Hà Kim Thu?”
Zard tươi cười nói:
“Thật ra cũng chẳng có người xấu gì, chỉ nói như thế với Tiểu Vũ cho nó dễ hiểu thôi.”
“Ngươi đang đề phòng ai?”
Khánh Trần cười hỏi:
“Trong căn cứ có Tiểu Thất trông chừng cho ta, người bình thường không đánh vào được.”
“Ta đang đề phòng Hà Kim Thu. Ngươi có thân phận thế này, người dám giết ngươi thì chắc chắn không phải là người bình thường, đám người Tiểu Thất bây giờ còn quá yếu!”
Zard gãi đầu nói.
Mấy người Tiểu Thất giật khóe miệng, nhưng mà một cao thủ như Zard nói họ quá yếu thì cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ cần làm như không nghe được là được rồi.
Khánh Trần hỏi:
“Sao ngươi lại cảm thấy Hà Kim Thu nguy hiểm?”
Zard:
“Tối hôm qua các ngươi bận tìm kiếm đường sống cho người du hành, nhưng rõ ràng là hắn ở trên đảo lại không đứng ra đề nghị giúp đỡ. Lúc trước trên cheiesn trường cũng thế, ông chủ Trịnh chiến đấu giúp chúng ta từ đầu cho đến cuối, nhưng Hà Kim Thu lại đi rất sớm. Ta không thích hắn.”
Khánh Trần biết, đầu óc của Zard luôn bay nhảy nhưng cũng không ngốc.
Phía sau cái tư duy đó là logic và chuẩn tắc của riêng mình.
Mà bây giờ Zard đơn giản là thành tinh rồi.
Tâm trí sáng như mặt gương.
Hôm qua, Khánh Trần đã tốn rất nhiều tinh thần vì dựng lại thành phố số 10 và quy hoạch tuyến đường 99, hai chuyện này lúc làm trông rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế, phải tiếp nhận và sắp xếp rất nhiều thông tin.
Mà dường như Zard cũng biết hắn mệt mỏi, thế là dẫn theo Tiểu Vũ đến trông chừng hắn vào nửa đêm thế này, tránh cho bị người ta đánh lén.
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
👾ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ CỦA TA LÀ THẦN MINH CHI NỮ (BẢN DỊCH): Hài hước, dị năng, đô thị, trang bức…👾