Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1842: Cảm Ơn




Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người trên quảng trường đều nhìn nhau.

Cái quỷ gì thế? Trong học viện còn có kiểu cho vay trả góp này nữa...

Một quả Trường Sinh Thiên cũng có thể mua rồi trả theo kỳ hả?

Trong lúc mọi người đang hoang mang, Tiểu Thất vẫn hét to:

“Điểm tích lũy của ngươi cũng không phải hoàn toàn biến mất, mà nó chỉ đổi thành một hình thức khác để ở bên cạnh ngươi, lực lượng từ Trường Sinh Thiên ở trong thân thể ngươi là thật. Mà hơn nữa, ăn sớm hưởng sớm, mọi người tranh thủ làm thủ tục vay mượn, sau đó ta sẽ phát Trường Sinh Thiên ngay. Số lượng hôm nay có hạn, ai tới trước có trước.”

Những người du hành dở khóc dở cười, sao mà nghe như quảng cáo thế này?

Lộ Viễn nhìn cảnh này, mắng thầm với ông chủ Trịnh bên cạnh:

“Cái này là chuyện chỉ có Bạch Trú mới làm ra được, mang cả cái bẫy mua sắm này vào học viện, ta thật sự không ngờ...Nhưng mà ta hiểu họ cũng có lòng tốt, cái tên Khánh Trần keo kiệt đó giao ra nhiều quả Trường Sinh Thiên như thế, chắc là đau lòng lắm đây, ngày mai họ còn cho 132 người lên đảo, những người đó vẫn chưa ăn quả Trường Sinh Thiên nữa.”

Lãi suất hằng năm là 3.57%, cũng là mỗi năm chỉ mất thêm 3.57 điểm tích lũy, không thể gọi là nhiều, làm bất cứ nhiệm vụ nào cũng có thể kiếm lại được.

Nói cách khác, Khánh Trần tặng số lượng phân phối của Hội Phụ Huynh cho học viện, chỉ vì giúp những người du hành trước mặt này sống sót được thêm vài người.

Cho nên Lộ Viễn có mắng thì mắng, nhưng hắn hiểu Khánh Trần đã đưa ra lựa chọn thế nào.

Trịnh Viễn Đông nói:

“Lần này, thậm chí hắn còn không cho người khiêu chiến tuyệt bích chút đặc quyền nào, đối xử như nhau cả...Khánh Trần thật sự đã thay đổi.”

Hắn suy nghĩ một lát, đến chỗ Tiểu Thất thì thầm gì đó.

Ngay sau đó, Tiểu Thất nói với Hồ Tĩnh Nhất và Trần Chước Cừ:

“Tổng cộng 22 người ở thành phố số 10 của các ngươi, viện trưởng Trịnh đặc cách cho thêm cho mỗi người một quả Trường Sinh Thiên, miễn lãi suất, có thể trừ ra vào lần khiêu chiến thành công tiếp theo.”

Trần Chước Cừ hiểu đây là ưu đãi cho người khiêu chiến thành công của học viện nông vụ, mặc dù họ cũng phải tốn điểm tích lũy, nhưng vấn đề là bây giờ mỗi người được chia một quả Trường Sinh Thiên còn chưa đủ, có thể trích ra viên thứ hai cho họ đã là tốt lắm rồi.”

Nếu là bình thường, thêm một quả có thể chẳng thấm gì. Nhưng đại nạn tới trước mắt, có thể thêm được một quả tức là thêm được vài cơ hội giữ mạng.

Nàng biết, học viện hy vọng họ có thể sống sót.

Học viện nông vụ đã nhượng bộ thì đương nhiên học viện cũng phải chăm sóc đặc biệt cho học viên ưu tú.

Nhưng mà Trần Chước Cừ lắc đầu, nàng nhìn những đứa trẻ còn đang hoảng hốt trong bóng đêm, những đứa trẻ còn chưa học xong tiểu học đó.

Nàng bỗng nói:

“Mặc dù ta thích tiền, thích vật chất, thích thưởng, thích đoạt, nhưng ta chỉ lấy những thứ ta nên có. Cảm ơn ý tốt của hiệu trưởng và viện trưởng, vẫn cứ nên nhường đặc quyền này lại cho bọn nhỏ đi. Bây giờ cách lúc xuyên qua còn hơn năm ngày, đủ để ta đi hoàn thành mấy lần khiêu chiến, nhận được phần thưởng thuộc về ta, không thiếu một quả nào.”

Nói xong, nàng quay đến mô hình thành phố khổng lồ, tiếp tục ghi nhớ lộ tuyến rút lui của mình.

Tiểu Thất nhìn theo bóng lưng đó.

Mấy người Hồ Tĩnh Nhất bên cạnh cũng nói:

“Chia Trường Sinh Thiên cho bọn nhỏ trước đi, chúng ta có cách riêng để thu hoạch Trường Sinh Thiên.”

Cũng vào lúc này, trong số 4811 người du hành, có người đứng dậy:

“Ta đã là chiến sĩ gen, nhường phần của ta cho bọn nhỏ đi.”

Lại có người đứng dậy:

“Ta cũng là chiến sĩ gen, nhường phần của ta cho bọn nhỏ luôn đi.”

Những đứa trẻ đó là kẻ yếu phải chạy điểm tích lũy trong học viện, có rất nhiều hạng mục bọn chúng không làm được, cũng không chạy thắng được kẻ khác.

Một khi thật sự xảy ra tai nạn thì 1358 đứa trẻ này, sức mạnh, sức chịu đựng chỉ bằng một phần ba người trưởng thành, bọn chúng có thể sống được một phần mười cũng đã khá tốt rồi.

Có vài đứa đỏ mắt:

“Cảm ơn các đàn anh, đàn chị!”

Trên quảng trường có người cười nói:

“Cảm ơn cái gì, chúng ta không đến nỗi giành giật với trẻ con. Viện trưởng, ưu tiên chia đủ cho đám trẻ hai quả đi, còn lại ưu tiên cho người du hành cấp 2. Dù sao thì gần đây chúng ta cũng rèn luyện trong học viện, thể năng không thấp được.”

Lúc này, khi sắp sửa đối diện với tai nạn, mọi người mới biết học viện bình thường cổ vũ họ vận động là quan trọng đến cỡ nào.

“Giơ tay bỏ phiếu đi, ai đồng ý ưu tiên tặng Trường Sinh Thiên cho bọn nhỏ thì giơ tay!”

Rào rạc, những người du hành trên quảng trường đều giơ tay lên.

Trình Vễn Đông lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.

Có lẽ đây mới là ý nghĩa hắn thành lập học viện người du hành.

Vào giờ khắc này, Khánh Trần cũng đi đến trước mô hình khổng lồ đó, hắn không quan tâm đến việc phân phối Trường Sinh Thiên, mà là bình tĩnh nói:

“Tất cả đội trưởng và phó đội trưởng bước ra khỏi hàng, tối nay ta sẽ quy hoạch tuyến đường thứ hai cho các ngươi.”