Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1839: Chia Đội




Lộ Viễn đứng bên cạnh mô hình mà nhíu mày nhìn, nói thật là hắn không thể tưởng tượng nổi cấu tạo bộ óc của Khánh Trần là như thế nào. Vậy mà hắn lại có thể nhớ rõ toàn bộ tin tức về đường xá, tuyến đường trong thành phố số 10.

Ngay từ đầu Lộ Viễn còn có chút không phục khi đối phương chịu trách nhiệm sắp xếp nhiệm vụ cho những người du hành, nhưng bây giờ hắn đã phục rồi.

Hơn nữa Lộ Viễn cũng phát hiện sai lầm của mình, lúc trước hắn chỉ phân phối khu vực cho tiểu tổ bằng cảm giác, nhưng khi mô hình xuất hiện hắn mới nhận ra là mình đã ngu ngốc tới mức nào.

Phải biết rằng bên trong Thế Giới Thành là lập thể, có những tòa nhà tận 88 tầng, thậm chí là có những cao ốc chỉ có một tầng. Những học sinh được phân chia cùng một khu vực có thể sẽ phải ngồi xe bay mới có thể nhanh chóng tập hợp với những người khác, nếu không thì sẽ phải vòng vo rất lâu.

Nhưng lúc Khánh Trần phân phối thì sẽ không bao giờ xuất hiện tình trạng này.

Lộ Viễn cũng hiểu, Khánh Trần đã nhận ra vấn đề này nên mới cắt ngang hắn.

Hắn nhớ lại lúc sự kiện xuyên việt mới bắt đầu, mình theo dõi bóng lưng kia đi qua hết giao lộ này tới giao lộ khác, mà đối phương vẫn chỉ là một học sinh bình thường đã có thể thoát khỏi sự theo dõi của bọn hắn một cách nhẹ nhõm, như là ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng đang giúp đỡ hắn vậy.

Thật ra, người cảm nhận được khả năng tính toán này của Khánh Trần sâu sắc nhất không phải là Lộ Viễn, cũng không phải những người du hành này mà là Jindai Yunhe. Hắn biết rỗ cảm giác đối đầu với thế giới, đối đầu với vận mệnh khi chiếu đấu với Khánh Trần ở trong thành thị.

Nhưng cũng không phải là do Lộ Viễn ngu xuẩn, người bình thường lần đầu tiên đối mặt với thế giới khổng lồ trong đô thị đều sẽ mắc phải sai lầm này.

Lúc này, tất cả người du hành đều đang tập trung ở quảng trường ngoài ký túc xá, chờ Khánh Trần lần lượt phân chia phó đội trưởng và tiểu tổ, cũng dặn dò phó đội trưởng phải dẫn theo đội trưởng ôn tập tuyến đường một ngày ba lần, làm liên tục trong sáu ngày còn lại. Nhất định phải khắc sâu tuyến đường vào trong trí óc, bởi vì tuyến đường tương đương với tính mạng.

Từ nửa đêm đến hừng đông, từ sáng sớm đến giữa trưa.

12 tiếng tròn, Khánh Trần mới sắp xếp tất cả tuyến đường cho 99 tiểu tổ xong xuôi.

Sau khi những người du hành được chia thành từng tiểu tổ thì có thể về ký túc xá nghỉ ngơi nhưng Khánh Trần thì đã đứng đây suốt 12 tiếng.

Tất cả mọi người đều có thể thấy sự mỏi mệt trong đôi mắt của Khánh Trần.

Nhưng hắn chưa từng nghỉ ngơi dù chỉ một phút.

Hơn nữa bây giờ mọi người mới phát hiện, từ giữa đêm qua cho tới giữa trưa hôm nay, dù Khánh Trần đã có vẻ mệt mỏi nhưng bộ óc của hắn vẫn vận chuyển rất tốt.

4811 người du hành, bọn hắn hiểu rõ khu vực của mình ở nhất. Bọn hắn cũng biết Khánh Trần chưa từng mắc phải sai lầm dù chỉ là một lần.

Lúc mới bắt đầu còn có một số người du hành không chịu phục. Khi mọi người thấy tin tức liên quan tới ông chủ của Bạch Trú trên internet thì sẽ có rất nhiều người nói rằng hắn chỉ là ăn may mà thôi, đúng lúc bám được vào ông chủ lớn. cũng có người nói hắn được ông chủ lớn giúp đỡ nên mới có thành tựu ngày hôm nay.

Nhưng chỉ những người du hành đã tự trải qua mới có thể ý thức được bộ não của Khánh Trần kinh khủng tới mức nào.

Ngay cả Quyển Vương như Trần Chước Cừ, sau khi đứng bên cạnh Khánh Trần nhìn hắn sắp xếp bốn tiếng đồng hồ thì cũng sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.

Nàng không ngừng thử nghiệm từng tuyến đường mà Khánh Trần nói, nhớ kỹ những hạng mục cần chú ý, xem xem mình có thể bám theo lối tư duy của Khánh Trần được bao lâu.

Kết quả là, đến tiếng thứ tư thì Trần Chước Cừ đã hoàn toàn không đuổi kịp lối tư duy của Khánh Trần nữa rồi, đầu óc nàng cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn vì phải ghi nhớ lượng tin tức quá lớn.

Trần Chước Cừ chỉ có thể âm thầm bội phục, cũng cảm thấy may mắn khi ông chủ mình sẽ đi theo trong tương lai là một Quyền Vương còn mạnh hơn cả chính mình!

Ai mà so được cơ chứ.

Trần Chước Cừ rời khỏi đây lúc bốn giờ rưỡi sáng, Hồ Tĩnh hỏi nàng đi đâu thì nàng nói muốn đi tiếp tục khiêu chiến tuyệt bích.

Người du hành đứng bên cạnh thấy vậy thì hơi kịch ngạc, lúc này rồi mà Trần Chước Cừ vẫn còn có tâm trạng đi khiêu chiến tuyệt bích vào lúc nửa đêm...

Trần Chước Cừ thì nhìn những người khác bằng ánh mắt bình thản như không có việc gì:

"Nếu không thì làm gì bây giờ? Ngồi im chờ chết ở đây à? Tất cả những người khiêu chiến đã được phân chia tiểu tổ xong thì đi theo ta. Những người chưa được phân chia xong thì chờ viện trưởng phân xong lại tới tuyệt bích tập hợp."