Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1838: Nhớ Đường




Nhóm người du hành bỗng nhìn về phía cứ điểm chiến đấu thần bí kia.

Lúc thành phố số 10 được tái tạo lại bằng độ phân giải, họ như trải qua một trận thay đổi thăng trầm của thành phố.

"Đang tính làm gì thế nhỉ?" Có người du hành nghi ngờ hỏi.

Mười lăm phút sau, Khánh Trần đi từ Học viện Chiến Tranh ra, vẻ mặt có hơi mệt.

Hắn cầm một con trỏ laser, vẽ ra một vùng trên bản đồ: "Những người du hành trú ở vùng này ra khỏi hàng."

Hơn bốn mươi người du hành bước ra, mọi người nhìn nhau.

Khánh Trần cũng không quay đầu nhìn, nói tiếp:

"Lộ Viễn, ngươi chỉ định đội trưởng cho họ. Sau đó tất cả mọi người qua đây xem, ta yêu cầu mọi người sau khi rời khỏi nhà riêng của mình, lập tức tập hợp trước cổng của cửa hàng tiện lợi này ở phố Quang Điện. Đội trưởng thống kê tiền tài của mỗi người, mua nước, thanh protein, thịt hộp, đường, bật lửa trong cửa hàng tiện lợi. Mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu."

Khánh Trần di chuyển con trỏ laser vẽ một con đường trong thành phố:

"Mọi người đi ra khỏi phố Quang Điện, xuôi theo phía nam đường Tử Vân. Ở nơi đó rất dễ bắt taxi, từng nhóm người đón xe xong thì tiến về cổng di động ở biên cảnh. Nhớ nói cho lái xe đừng đi vào phố Thất Tinh, dù nơi đó gần nhất, nhưng từ tám giờ đêm tới rạng sáng hai giờ đều cực kỳ hỗn loạn."

Nói xong, vẻ mặt Khánh Trần không thay đổi nhìn những người du hành ở phía sau lưng:

"Nhớ chưa?"

Những người du hành sửng sốt hồi lâu, đưa mặt nhìn nhau: Vừa rồi dù ngài nói không nhanh, nhưng có hơi phức tạp."

Lúc này, một người du hành chừng mười bảy, mười tám tuổi đứng ra:

"Xin chào, ngài..."

Người du hành bỗng không biết nên xưng hô với Khánh Trần thế nào, gọi là bạn Khánh Trần à? Không được, rõ ràng người ta không cùng mọt cấp bậc với mình.

Dứt khoát không biết xấu hổ gọi trực tiếp là ông chủ? Hình như có hơi đường đột.

Khánh Trần nhìn hắn:

"Có thể gọi tôi là viện trưởng của Học viện Nông Nghiệp."

Nửa đêm ở đảo Kình, ban đầu những người du hành thấy sững sờ, sau đó lập tức hít vào một hơi lạnh.

Trước đó, có rất nhiều người du hành tìm kiếm tin tức của viện trưởng Học viện Nông Nghiệp trong app, nhất là sau khi mọi người biết được những món đồ thần kỳ kia đều xuất phát từ Học viện Nông Nghiệp.

Nhưng mà, dù họ có tìm thế nào thì thân phận của viện trưởng Học viện Nông Nghiệp vẫn là một ẩn số.

Khánh Trần và viện trưởng học viện Nông Vụ đều là hai đại nhân vật thần bí trong học viện người du hành.

Nhưng bây giờ mọi người mới phát hiện hóa ra hai nhân vật thần bí này lại là một.

Kỳ lạ thật, một thiếu niên chỉ mới vừa 17 tuổi lại là một viện trưởng! Đây thật sự là người đồng lứa với bọn hắn ư?

Khánh Trần lên tiếng làm gián đoạn mạch suy nghĩ của mấy người du hành:

"Ngươi có chuyện gì?"

Người du hành vừa mới đứng ra khỏi hàng kia nói một cách yếu ớt:

"Viện trưởng...ta có thể nhớ kỹ lộ tuyến ngươi vừa mới vẽ, ta biết đi như thế nào."

Khánh Trần gật đầu rồi nói:

"Rất tốt, ngươi làm phó đội trưởng, giúp đỡ đội trưởng tiến hành rút lui."

Trong sự sắp xếp của Khánh Trần, năng lực của một tổ chức phải cân bằng, người có năng lực tư duy mạnh nhất làm đội trưởng, một người thuộc đường làm phó đội trưởng.

Khánh Trần xua tay ra hiệu đối phương lui về trong đội ngũ, sau đó hắn sử dụng bút kích quang vẽ một khu vực lên mô hình:

"Người du hành của khu vực này ra khỏi hàng. Ta yêu cầu các ngươi tập hợp trước tiệm thuốc ở đường Phương Thảo, dùng tất cả những thứ các ngươi tích góp được để mua vật dụng khẩn cấp dùng ngoài trời, sau đó xuyên qua đường Khải Toàn Tây...Phải nhớ kỹ một điều rằng không được đi tới đường lớn Cửu Đô, ở đó rất kẹt, hơn nữa ta nghi ngờ đó là khu vực chịu ảnh hưởng nặng của dịch chuột. Những người có thể nhớ kỹ tuyến đường bước ra khỏi hàng.

Lúc này, Trần Chước Cừ đứng dậy rồi nói:

"Viện trưởng, ta có thể nhớ được đường."

"Còn ai nữa không?"

Khánh Trần hỏi một cách bình tĩnh:

"Ai có thể nhớ đường nữa thì bước ra khỏi hàng."

Một học sinh khác bước ra khỏi hàng rồi nói:

"Viện trưởng, ta nhớ được."

"Được, ngươi làm phó đội trưởng."

Khánh Trần nhìn về phía Trần Chước Cừ rồi nói tiếp:

"Ngươi chính là đội trưởng, mạng sống, tài sản của tất cả các đội viên đều không thể đánh cược vào một mình ngươi. Nếu ngươi chết thì phó đội trưởng vẫn có thể tiếp tục dẫn mọi người đi. Phó đội trưởng chết thì ít nhất còn có ngươi làm người dẫn đầu."

Mọi người nghe vậy thì âm thầm khâm phục, vị tiểu viện trưởng trẻ tuổi này luôn suy nghĩ tới tình huống xấu nhất.

Khi Trần Chước Cừ nghe được Khánh Trần muốn tìm thêm một người biết đường khác thì nàng còn tưởng rằng là do Khánh Trần không tin tưởng mình, nhưng khi nghe được Khánh Trần giải thích thì nàng cũng phục tùng mệnh lệnh ngay lập tức:

"Ta hiểu rồi thưa viện trưởng."

Khánh Trần gật đầu rồi tiếp tục sắp xếp tổ tiếp theo.