Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1836: Jindai Khốn Nạn




Trịnh Viễn Đông:

“Cũng được.”

Hai người họ đều có thể tưởng tượng được rằng sẽ có một cuộc di cư lớn, hàng vạn người sẽ phải trôi dạt khắp nơi, thành phố số 10 rực rỡ, lộng lẫy nhất liên bang rồi sẽ trở thành quá khứ.

Lúc này, Khánh Trần bỗng nói:

“Chúng ta vẫn chưa phân tích hết chuyện này...Phải biết rằng thành phố số 10 là trung tâm chính trị, vì sao họ lại dám mạo hiểm đến nỗi dùng cách tạo ô nhiễm sinh học để phá hủy nơi này?”

Thành phố số 10 là một thành phố trung lập, Kashima, Jindai, Lý thị, Khánh thị, Trần thị, tất cả các thế lực đều tụ lại tranh giành quyền lực ở thành phố này.

Cũng giống như Khánh thị cướp được cơ quan tình báo PCA, PCA đưa ra mệnh lệnh để hoàn thành yêu cầu của Khánh thị, Khánh thị là chính nghĩa tự nhiên, cho nên thành phố này cũng là vùng giao tranh của các tập đoàn.

Jindai muốn phá hủy nơi này, chỉ cần không ngu ngốc đều biết là do họ làm, tại sao họ lại dám làm như thế?

Chẳng lẽ Jindai đã có năng lực để đối đầu với cả liên bang sao?

Khánh Trần nghĩ rồi nói:

“Ta nghĩ, chuyện này là do một mình Jindai Senaka bày ra, chắc chắn hắn đã ký vào hiệp nghị đầu tiên với bờ biển Tây, việc người ngoại quốc xuất hiện ở phương bắc không phải là trùng hợp, Jindai đã nhận được sự trợ giúp mà mình muốn. Thậm chí ta còn nghi ngờ hạm đội ở bờ biển Tây đã lập căn cứ trên Biển Cấm Đoạn, giống như Midway và Hawaii của thế giới ngoài.”

Trịnh Viễn Đông gật đầu:

“Ta cũng nghĩ thế.”

Khánh Trần bỗng nói:

“Mà ta chỉ hy vọng rằng vật cấm kỵ nào đó không ở trong tay họ, nhưng ta vẫn sẽ cân nhắc theo hướng xấu nhất.”

Trịnh Viễn Đông cúi đầu trầm tư, nghĩ xem vật cấm kỵ mà Khánh Trần đang nói đến là gì:

“Vật cấm Kỵ ACE-22, Nghĩ Hậu?”

Khánh Trần gật đầu một cách nặng nề.

Nếu vật cấm kỵ này ở trong tay Jindai thì tất cả hành động của Jindai Senaka sẽ hoàn tất.

Vậy thì tiếp theo đó, tất cả mọi người sẽ nghênh đón tình trạng hỗn loạn lớn nhất từ sau kỷ nguyên hủy diệt của nhân loại lần trước.

Khi Khánh Trần đến quảng trưởng, hắn còn thấy những đứa trẻ mới 7, 8 tuổi đứng trong màn đêm, lạnh giọng thốt lên:

“Jindai khốn nạn.”

Học viện người du hành bao gồm từ tiểu học cho đến cấp 3, cho nên có trẻ con xuất hiện ở đây cũng không bất ngờ cho lắm.

Mà những người ngay lúc này có ở thành phố số 10 cũng không ít, bản thân thành phố số 10 đã là thành phố đông dân cư và nhiều người du hành nhất trong liên bang!

Những đứa trẻ này không hề có năng lực chống lại vụ tai họa lần này.

Khánh Trần đảo mắt khắp quảng trường, hít vào một hơi lạnh:

“4811 người!”

Trong đó thậm chí còn có hơn 20 người tham gia vào khiêu chiến tuyệt bích.

Trần Chước Cừ, Hồ Tĩnh Nhất cũng đang ở trong đội ngũ.

Cô gái Quyển Vương đó đang bình tĩnh nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Khánh Trần.

Trình Viễn Đông ngạc nhiên với việc Khánh Trần có thể kiểm kê nhân số nhanh như thế, cũng kinh ngạc với sự khổng lồ của nó.

Lúc này, Khánh Trần chỉ hận không thể tàn sát được tập đoàn Jindai.

Cái tên Jindai Senaka đó không chỉ tính cách làm thế nào để tự giết chết chính mình, giết chết sư phụ Lý Thúc Đồng, mà thậm chí tên chó chết này còn tính với cả thi thể của chính mình.

Dùng một cái thi thể của Bán Thần để phá hủy một trung tâm chính trị của liên bang, khiến liên bang chìm vào hỗn loạn chân chính, âm mưu ác độc biết nhường nào!

Nếu không có cách nào để ngăn chặn vụ tai họa này, nếu cư dân không được di tản kịp thời thì sẽ có ngàn vạn người mất mạng!

Khu ký túc xá bị phong tỏa, không phải người du hành của thành phố số 10 thì tạm thời không thể tùy tiện ra vào.

Mà trên quảng trường trước cổng ký túc xá, 4811 người du hành đang đứng đó với vẻ hoảng loạn.

Dù họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau tiếng hét chói tai tan nát cõi lòng kia, trong lòng mọi người đã xuất hiện một bóng ma.

Họ trông thấy sắc mặt nặng nề của hiệu trưởng Trịnh, mà người thiếu niên đứng bên cạnh hiệu trưởng Trịnh...Hả, đây chẳng phải là Khánh Trần, ông chủ của Bạch Trú sao?

Trước đó, đa số mọi người đều đang chờ Khánh Trần xuất hiện, muốn được nhìn xem người du hành trong truyền thuyết này trông như thế nào, nhưng chưa ai từng thấy Khánh Trần.

Mọi người còn tưởng rằng chủ của Bạch Trú chẳng thèm tới học viện người du hành ấy chứ.

Sự xuất hiện của Khánh Trần, thậm chí còn làm phân tán nỗi lòng lo lắng của một vài học sinh nữ. Họ xôn xao bàn tán, thảo luận những chuyện có liên quan tới Khánh Trần.

Nhưng Trịnh Viễn Đông không có thời gian để đi tìm hiểu tâm trạng của họ, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đục thủng cảm xúc của những người du hành này, làm cho họ sinh ra lòng sợ hãi.

Chỉ có sợ hãi, mới có thể kích thích ham muốn được sống của nhóm người du hành này. Mới có thể cho họ biết được, những việc đang xảy ra ở học viện bây giờ không phải là diễn tập, không phải là trò đùa.