Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1835: Quyết Định Của Trịnh Viễn Đông




Tin tức liên quan đến thi thể Jindai Senaka không bị thu nhận chỉ có vài người biết, nếu Ảnh Tử không nhắc đến thì rất có thể ngay cả Khánh Trần cũng không thể kết nối sự kiện ô nhiễm sinh học lần này và Jindai Senaka lại với nhau.

Phải biết rằng Tòa án cấm kỵ muốn đến phương bắc, cho nên rất nhiều người đều cho rằng họ đi thu nhận Jindai Senaka.

Mà sở dĩ Khánh Trần cảm thấy rùng mình là vì...

Thi thể Jindai Senaka không bị thu nhận, rất rõ ràng là do Jindai cố ý bày ra, đó cũng là nguyên nhân khiến Ảnh Tử lo lắng.

Nếu như chỉ là một người siêu phàm bình thường bị Tòa án cấm kỵ bỏ qua thì chưa chắc sẽ có ảnh hưởng gì quá lớn đến thành phố số 10. Chỉ cần họ giết hết chuột rồi thu dọn thi thể, thì mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được.

Nhưng nếu là do thi thể của Jindai Senaka gây ra, thi thể của một Bán Thần đã đủ để bất cứ một loài sinh vật nào sinh ra linh trí.

Thời gian những người du hành tử vong là cách đây 6 ngày.

Trong 6 ngày này, đã đủ để đàn chuột cắn nuốt sạch sẽ thi thể của Jindai Senaka.

Không còn cách nào để cứu vãn nữa, máu thịt của Bán Thần đã bị cắn nuốt hết cả rồi.

Cho nên, những con chuột họ nhìn thấy có thể chỉ có hai, ba trăm con, nhưng dưới mặt đất và đường ống khổng lồ đó có thể có gấp mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn lần!

Đó sẽ là một mối tai họa!

Một tai họa rất lớn.

Trịnh Viễn Đông nói:

“Ngươi nghĩ ra chưa?”

Khánh Trần nói:

“Thi thể của Jindai Senaka bị ai đó đưa đến thành phố số 10.”

Con ngươi của Trịnh Viễn Đông co rụt lại.

Ngay vào lúc những người khác còn đang mê mang tìm kiếm cái tên Jindai Senaka trong đầu, Trịnh Viễn Đông đã gào lên với Nghê Nhị Cẩu và Lộ Viễn:

“Triệu tập tất cả những người du hành đang ở thành phố số 10 lại, thông báo cho những người đang đến thành phố số 10 phải dừng ngay! Nhanh, nhanh lên!”

Loa phát thanh truyền đến giọng của Tiểu Ưng:

“Mời tất cả những người du hành đang ở và đang đến thành phố số 10 tập trung ở quảng trường trước ký túc xá...”

Trong chớp mắt, khu ký túc xá sôi trào.

Những người du hành dù lớn dù nhỏ đều lục tục ra khỏi ký túc xá, mê mang không hiểu đang có chuyện gì.

“Ông chủ Trịnh muốn làm gì?”

Khánh Trần hỏi.

“Ta muốn rút tất cả mọi người đi.”

Trịnh Viễn Đông nặng nề nói:

“Cả ngươi và ta đều hiểu rất rõ rằng nếu thật sự ô nhiễm sinh học được tạo thành do thi thể của Jindai Senaka thì thời gian đã qua ít nhất 6 ngày, không thể cứu vãn được, rút lui là lựa chọn duy nhất của chúng ta. Ngươi có đề nghị gì không?”

Khánh Trần nói:

“Ta sẽ cho người đến tiếp cận miệng cống ở biên cảnh thành phố, mà những người du hành có thể rời khỏi thành phố từ hướng đó.”

Khánh Trần:

“Dùng tất cả tiền tài trên người mua hết vật tư có thể mua được rồi đi thật nhanh. Sau khi rời khỏi thành phố, cần có người của Côn Luân dẫn họ tiếp tục xuôi xuống phía nam, sau đó đi tới khu quần cư của người hoang dã mà Át Bích mới thành lập. Chỉ cần đến được nơi đó thì tất nhiên sẽ có người dựng lại nhà cửa giúp họ, mặc dù sẽ rất cực khổ, nhưng đó cũng đã là cách cuối cùng rồi.”

Trình Viễn Đông:

“Hành vi có tổ chức thế này có thể sẽ khiến những người du hành lộ ra trước mắt các tập đoàn, nhưng không sao cả, dù sao cũng tốt hơn là mất mạng.”

Vậy mà lúc này, Khánh Trần dừng chân nhìn hiệu trưởng Trịnh:

“Ông chủ Trịnh, những người rút đi không chỉ là người du hành, mà là cư dân của cả thành phố. Chúng ta không thể chỉ quan tâm đến bản thân được.”

Trình Viễn Đông nhìn Khánh Trần, hắn không ngờ thiếu niên này lại nói như thế.

Trách nhiệm của Côn Luân là bảo vệ tất cả mọi người trong phạm vi có thể, dù là người du hành hay người thường.

Nhưng vào lúc tai nạn buông xuống, hắn có thể làm ra chuyện chỉ bảo vệ người mình như thế sao?

Không được, hơn ngàn vạn người trong thành phố số 10 phải nhận được cảnh báo, sau đó rời xa khỏi vụ tai họa đó.

Nhưng Trịnh Viễn Đông vốn không trông cậy vào việc Khánh Trần sẽ tham gia cứu viện, cũng không có quyền yêu cầu Khánh Trần phải làm thế, cho nên Trịnh Viễn Đông định tổ chức hội nghị với các thành viên của Côn Luân, để họ đi cảnh báo cho cư dân trong thành phố.

Như thế rất mạo hiểm, vì điều đó sẽ đặt Côn Luân vào cảnh nguy hiểm.

Nhưng nếu Khánh Trần chịu dùng thân phận sở trưởng của Sở Mật Điệp để ra mặt thì tất cả sẽ khác.

Trịnh Viễn Đông thở dài:

“Ngươi thay đổi rất nhiều...Ngươi muốn làm thế nào?”

“Ai rồi cũng sẽ thay đổi.”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

“Lần xuyên qua tiếp theo, ta sẽ báo cho Khánh thị, bảo họ công khai tất cả những hành vi của Jindai. Đến lúc đó, tất cả các tập đoàn đều sẽ phải tham gia vào lần rút lui này, người du hành có trà trộn vào cũng không gây chú ý. Sau đó, từng tập đoàn phải tổ chức kế hoạch diệt chuột, dùng nhện máy để vây quét đàn chuột dưới lòng đất.”