Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1834: Cắn Nuốt Siêu Phàm Giả




Lộ Viễn bên cạnh nói:

“Ta biết chuyện này, sau đó họ tìm được đồng nghiệp trong phân bộ Côn Luân ở thành phố số 10, Nhị Cẩu, ngươi ở vùng hoang dã nên không biết, chuột ở thành phố số 10 bây giờ hình như có vấn đề thật.”

Lúc này, nữ học viên vẫn đang khóc lóc nọ nói:

“Hiệu trưởng Trịnh, chúng ta yêu cầu xử lý nghiêm Lý Hào, chuyện hắn bỏ lại đồng đội để chạy trốn phải bị xử phạt mới được.”

Trịnh Viễn Đông im lặng một lát, nói:

“Ta sẽ cân nhắc xem nên xử lý thế nào, nhưng bây giờ không phải là chuyện của riêng một mình Lý Hào, các ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”

Trịnh Viễn Đông nhìn Khánh Trần:

“Vừa rồi ngươi nói thẳng ra là chuột, chứng tỏ ngươi đã nắm được tin tức gì về chuyện này rồi đúng không?”

Khánh Trần bình tĩnh gật đầu nói:

“Trong thành phố số 10 đang có nạn chuột, chuột ở đó đã bắt đầu trở nên khát máu, thậm chí còn tấn công con người. Không chỉ có một người báo tin này cho ta cho nên không thể là trùng hợp được...Chúng đã ăn thi thể của siêu phàm giả nào đó rồi!”

Trong lòng Trịnh Viễn Đông đã có đáp án giống như Khánh Trần, hắn nghiêm túc nói:

“Chỉ có cắn nuốt thi thể của siêu phàm giả mới có thể dẫn đến tiến hóa nhanh như thế. Xem ra, thành phố số 10 đã bị ô nhiễm sinh học.”

Cái gọi là ô nhiễm sinh học ở thế giới trong không phải do có người mang virus sinh hóa đến, mà là do thi thể của siêu phàm giả sau khi chết đi không được xử lý thích đáng, sau đó bị thực vật hấp thu, bị động vật ăn hết.

Cuối cùng khiến giống loài đó tiến hóa vượt cấp.

Liên bang từng chịu đủ loại ô nhiễm sinh học nguy hiểm, thậm chí những thành phố bị nhiễm đầu tiên còn biến thành khu cấm kỵ, cư dân của thành phố bị ép phải chuyển đi, thành lập một thành phố mới.

Lúc đó, siêu phàm giả chết tự nhiên trong nhà không ai quản lý, mọi người cũng không biết chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Những người sau này nhận thức được sự nghiêm trọng của nó, từ đó lập nên Tòa án cấm kỵ.

Khánh Trần suy tư:

“Lạ thật, nếu có siêu phàm giả tử vong thì tại sao Tòa án cấm kỵ không thu nhận kịp thời? Với hiểu biết của ta về họ, họ không nên bỏ mặc một siêu phàm giả tử vong mới đúng...”

Liên bang đã có hơn 200 năm chưa từng xuất hiện sự kiện ô nhiễm sinh học.

“Có vấn đề.”

Trịnh Viễn Đông và Khánh Trần đồng thanh.

Khánh Trần nhíu mày, hắn luôn có cảm giác rằng mình đã bỏ lỡ một thông tin rất quan trọng.

Thông tin này vô cùng quan trọng!

Lúc này, Lộ Viễn nghi ngờ nói:

“Phải là siêu phàm giảcó cấp bậc thế nào mới có thể khiến đàn chuột trong thành phố biến dị thành như thế?”

Khánh Trần cũng không trả lời hắn, mà là quay lưng về phía tất cả mọi người, đứng đối diện với hành lang trống trải.

Nghê Nhị Cẩu định nói gì đó lại bị Trịnh Viễn Đông ngăn cản, tất cả mọi người cùng im lặng chờ đợi.

Thiếu niên đứng trên hành lang dài tối tăm, con ngươi thu hẹp một lần nữa.

Con ngươi dựng thẳng đó giống như một cái vực sâu, mà bên trong đó lại có ánh sáng vàng lấp lóe.

Ánh mắt của hắn vượt qua hành lang, cứ như tất cả vật cản và vách tường đều hóa thành hư vô ngay trước mắt hắn.

Thế giới vỡ nát, sau đó một lần nữa dựng thành những hình ảnh trong trí nhớ, âm thanh cũng quanh quẩn trong hành lang.

Tiểu Tam nói qua điện thoại:

“Phụ huynh, đã cải tạo xong khu Tam Hạ của thành phố số 10, Hội Phụ Huynh đã có thể tiếp tục chuyển nhân tài ra ngoài. Gần đây thành phố có nạn chuột hoành hành, cũng không biết là do quá bẩn hay quá hỗn loạn mà tốc độ chuột sinh sản tăng rất nhanh, nhưng ngài yên tâm, tình hình ở khu Tam Hạ vẫn đang được kiểm soát, chúng ta bảo đảm gặp con nào giết con đó, tranh thủ diệt nạn chuột ở khu Tam Hạ từ trong trứng nước...”

Tiểu Tam:

“Nhưng cũng có một chuyện quan trọng hơn phải báo cáo với ngài, những con chuột đó rất hung hăng, thậm chí, mấy khu khác còn xảy ra chuyện chúng tấn công con người...”

Người đi trên đường dưới ánh đèn neon còn thì thầm nói:

“Tự nhiên không liên lạc được với Tiểu Vương...”

Có người nữ trả lời:

“Bạn trai ta cũng không nghe điện thoại của ta, có phải là vì hắn phát hiện chuyện chúng ta rồi không?”

Cuối con phố, một người phụ nữ dắt theo con gái vội vàng bước tới trước, trên đầu cô bé buộc một sợi dây buộc tóc hình cái nơ đáng yêu:

“Mẹ, vừa nãy ta thấy hình như có một con chuột nhỏ đang nhìn ta.”

Người hầu rượu nói:

“Lão Thẩm cho rằng chuyện này không đơn giản.”

Trong trí nhớ, Khánh Trần như vẫn còn đang ngồi trên chiếc xe Pickup cũ nát cùng với anh trai.

Ảnh Tử ngồi trong xe nghiêm túc nói:

“Thi thể của Jindai Senaka đang ở đâu? Chuyện này ta không nghĩ ra được, nhưng ta biết chắc chắn sẽ có vấn đề.”

Jindai Senaka!

Trong một khoảnh khắc đó, Khánh Trần rùng mình quay đầu nhìn đám người, lời nói của của Ảnh Tử đã giúp hắn tìm lại mảnh ghép cuối cùng của sự kiện này.