Khánh Trần có thính giác rất nhạy, những lời nói trong lúc lơ đãng của người đi đường cũng có thể trở thành manh mối hay bằng chứng dẫn đến manh mối.
Hắn nhìn lên trần, con ngươi bỗng thu hẹp lại.
Ngay dưới ánh đèn neon chói lọi đó, cả nam lẫn nữ mặc quần áo đẹp đẽ đi lại trên con đường ở khu năm.
Hình chiếu của một nữ người mẫu phun nước hoa lên bầu trời, bột phấn màu vàng cũng theo đó rơi xuống rực rỡ như tuyết, xuyên qua thân thể của tất cả người đi đường...
Nhưng ngay vào lúc Khánh Trần định bước thêm một bước để xem xét, trong học viện bỗng vang lên vài tiếng hét rất chói tai.
Lực xuyên thấu của tiếng hét quá mạnh, giống như một con dao đâm thẳng vào bóng đêm, cắt ngang màn đêm yên tĩnh của Kình Đảo khiến mọi ngóc ngách trong học viện nông nghiệp đều có thể nghe được.
Lúc này, tất cả những người du hành đều chỉ vừa mới trở về, vẫn chưa có ai kịp đi vào giấc ngủ, thế là các học viên nhao nhao mở cửa phòng bước ra hành lang, thì thầm bàn tán không biết đã có chuyện gì.
Khánh Trần đứng dậy đi đến khu ký túc xá.
Người của Côn Luân đến sớm nhất, mấy trăm người chia ra các ngõ ngách của ký túc xá để giữ gìn trật tự.
Họ bảo các học viên trở về ký túc xá của mình, đồng thời cũng phong tỏa 12 khu vực ký túc xá.
Lúc Khánh Trần đến, Côn Luân đã dựng xong vành đai cách ly, từng nhân viên mặc đồ bảo hộ xách hộp dụng cụ chia ra đi vào 12 khu ký túc xá.
Hắn tìm thấy Lộ Viễn, thì thầm hỏi:
“Sao rồi?”
Sắc mặt Lộ Viễn rất nghiêm túc:
“Ngươi cũng biết đấy, nếu những người du hành tử vong ở thế giới trong thì thi thể sẽ trở lại thế giới ngoài.”
“12 người du hành chết à?”
Sắc mặt Khánh Trần cũng trở nên nghiêm túc.
Lộ Viễn nói:
“16 người, có vài người ở cùng ký túc xá đã tử vong. Mà kỳ lạ là tất cả những người chết đều thành một bộ xương trắng, trên xương còn có dấu bị thú hoang gặm cắn. Yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị tâm lý với những chuyện thế này rồi, pháp y đã vào hiện trường bắt đầu tiến hành điều tra nguyên nhân tử vong.”
Người du hành sẽ an toàn khi ở trên Kình Đảo, nhưng tất cả họ đều sẽ khó tránh việc phải xuyên vào thế giới trong, đó là nơi mà Côn Luân không thể nào khống chế được.
Cho nên, trong những tháng ngày dài đằng đẵng của tương tai, chắc chắn sẽ có người du hành tử vong bất ngờ ở thế giới trong, cũng được quy tắc đưa thi thể quay về.
Côn Luân biết chuyện như thế này sẽ xảy ra, cho nên đã chuẩn bị phương án khẩn cấp từ lâu rồi.
Phong tỏa, thu thập bằng chứng, chọn lọc tin tức từ tài liệu mà những người du hành đã đăng ký, tìm kiếm điểm giống nhau, đó là cách tốt nhất để tìm ra được nguyên nhân họ tử vong.
Khánh Trần nhíu mày suy tư, loại thú hoang hung ác đến thế nào mới có thể gặm nuốt những người này đến nỗi chỉ còn một bộ xương trong bảy ngày?
Hơn nữa còn là 16 người đồng thời tử vong!
Số lượng này quá nhiều!
Chẳng lẽ là do 16 người này đã cùng tham gia vào hoạt động nào đó, sau đó bị sát hại tập thể? Có thể là như thế, nhưng Khánh Trần vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Không, Khánh Trần biết là nguyên nhân gì.
Lúc này, Trình Viễn Đông cũng đã chạy đến hiện trường.
Nghê Nhị Cẩu bên cạnh hắn nói:
“Trước mắt, 16 người chết bao gồm 10 nam 6 nữ, họ có hai điểm giống nhau, đó là đều ở thành phố số 10, và thi thể chỉ còn là một bộ xương trắng.”
Nghê Nhị Cẩu tiếp tục nói:
“Nhìn màu sắc của xương có thể đoán được thời gian tử vong đã qua hơn 6 ngày, có vài người có thời gian tử vong vừa đủ 1 ngày. Điều này chứng tỏ họ không phải cùng tham gia vào một hoạt động gì đó mới bị người ta sát hại, mà theo như ta điều tra, lần trước họ xuyên qua chỉ ở thành phố số 10 chứ không đi hoang dã.”
Khánh Trần bỗng nói:
“Là chuột.”
“Cái gì?”
Nghê Nhị Cẩu ngạc nhiên nhìn Khánh Trần:
“Có chắc là chuột không? Chuột ở thành phố số 10 đã hung ác đến thế rồi à?”
Đang lúc nói chuyện, một viên pháp y cầm một khúc xương đùi của người đi ra từ ký túc xá, cũng nhìn Trịnh Viễn Đông:
“Ông chủ, trên xương đùi có vết bị động vật gặm nhấm gặm cắn, rất có thể là do bị chuột cắn xé, tình hình cụ thể còn cần phải phân tích thêm, xem thử có thể tìm được kết cấu ADN của chuột trên đó không.”
Vừa mới dứt lời lại có bốn học viên được thành viên của Côn Luân dẫn đến, Khánh Trần nhận ra họ, bốn học viên này đều từng là thành viên trong đội của Tôn Sở Từ.
Khánh Trần hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Một nữ học viên nức nở nói:
“Chúng ta đi làm nhiệm vụ, Lý Siêu đi kiểm tra tình hình một mình, cuối cùng không thấy ra...”
Một học viên khác nói:
“Trước khi Lý Siêu chết đã nói có chuột cắn chết người, chúng ta còn gặp chuột chủ động tấn công con người trong ngõ hẻm, tốc độ rất nhanh. Phải rồi, lúc đó chúng ta đi cùng với Lý Hào, ban đầu muốn cùng vào cứu Lý Siêu nhưng Lý Hào vì sợ nên dẫn người chạy trước.”