Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1832: Bia Mộ




Bây giờ, Khu Tam Hạ của thành phố số 10, thế nhưng lại có mạng lưới liên lạc phối hợp phòng ngự...Nơi đó là thiên hạ của Hội Phụ Huynh.

Bây giờ Hội Phụ Huynh đã có thể khống chế Khu Tam Hạ, ngay cả người sáng lập là Khánh Trần cũng cảm thấy sợ hãi, mỗi ngày có chút gió thổi cỏ lay, cũng không thể trốn được Hội Phụ Huynh.

Phải biết, toàn bộ chủ thuê nhà Khu Tam Hạ đều có người kết nối chuyên môn riêng, ai thuê phòng của họ, mỗi ngày đều phải lập tức lập hồ sơ cho Hội Phụ Huynh...

Đương nhiên, bề ngoài Hội Phụ Huynh vẫn là gọi câu lạc bộ liên hiệp hội...

Bartender nhìn Khánh Trần, mặc dù hắn ta không biết ông chủ mới này muốn làm gì, nhưng nghĩ đến có thể một lưới bắt hết những tổ chức gián điệp khác trong thành phố này, hắn ta có chút hưng phấn.

"Đúng rồi ông chủ, gần đây nạn chuột trong thành phố số 10 khá nghiêm trọng, nghe nói còn cắn chết không ít người, bên chính phủ Liên Bang vì để thuận lợi tổ chức hai sự kiện kia, sợ du khách đến quá ít, nên đã đè chuyện này xuống.”

Bartender nói:

“Nhưng lão Thẩm nói, chuyện này không đơn giản như vậy."

Khánh Trần trầm tư trong giây lát:

“Ta biết rồi, ngoài ra, ngươi nói với Khánh Nhất và lão Thẩm, ta đã trở về."

Nói xong, hắn uống sạch nước sôi trong ly, xoay người dẫn Trương Mộng Thiên bước về phía bóng đêm bên ngoài quán bar.

Đếm ngược về không.

Thế giới chìm vào hắc ám.

Trở về.

Thế giới sáng lên một lần nữa.

Khánh Trần vẫn đứng trong cứ điểm chiến tranh của học viện nông nghiệp.

Hắn nhìn Tôn Sở Từ, Đoàn Tử, Zard:

“Tất cả vẫn ổn chứ?”

Zard vừa định nói gì đó, Khánh Trần lại nói tiếp:

“Ngươi khoan nói ổn đi, Tôn Sở Từ nói, Zard bổ sung sau.”

Tôn Sở Từ nói:

“Lý Thành và Khánh Lăng đã qua khu cấm kỵ số 002 theo chỉ dẫn của Ương Ương. Họ bỏ lại xe bên ngoài khu cấm kỵ, Zard vùi xe dưới đất cát để xóa dấu vết miễn cho có người đuổi theo.”

Tôn Sở Từ tiếp tục nói:

“Bốn chiến sĩ chủ động đứng ra thừa nhận mình đã từng bị xúi giục...Họ lựa chọn tự sát, không phải kẻ hèn nhát. Những người còn lại đều đã qua được bài kiểm tra của Đinh Đông.”

Khánh Trần im lặng một lát:

“Họ tên là gì?”

“Ta thấy họ lập bia mộ, bên trên viết là Vương Trung Vũ, Lý Công Văn, Lưu Bỉnh Húc và Trương Bác Minh.”

Tôn Sở Từ nói.

Khánh Trần gật đầu, trong lòng thầm nhớ kỹ bốn cái tên này.

Có đôi khi trí nhớ tốt cũng không phải một chuyện gì tốt đẹp, thậm chí Khánh Trần còn nhớ Lưu Bỉnh Húc chỉ mới 28 tuổi, hắn ngồi trên đoàn tàu hơi nước vừa cắn hạt dưa vừa nói sau này muốn cưới một người vợ xinh đẹp, sinh một đứa con. Hắn nói không muốn để vợ sinh quá nhiều con, vì hắn nghe nói sinh con rất đau.

Sau đó Lý Thành chọc ghẹo hắn rằng ngay cả người yêu còn chưa từng có mà đã mơ đến lúc cưới vợ sinh con rồi.

Lưu Bỉnh Húc phản bác rằng hắn tham quân vào năm 15 tuổi, 18 tuổi đã bị Jindai bắt được, làm gì có cơ hội để yêu đương.

Khánh Trần còn nhớ Trương Bác Minh nghiện thuốc rất nặng, lúc ở trên tàu hơi nước, thích móc chân, đánh bài cũng rất may.

Vương Trung Vũ thích ca hát, còn nói mình biết thổi kèn Harmonica.

Lý Công Văn rất chất phác, ước mơ của hắn là về đến thành phố mua một người vợ hình chiếu 3D, muốn cô ấy mặc cái gì thì cô ấy sẽ mặc cái đó, muốn cô ấy làm cái gì thì cô ấy sẽ làm cái đó...

Những sinh mạng tươi trẻ đó, bây giờ đã đi rồi.

Khách Trần không hề có một cảm xúc trách cứ nào với họ, vì hắn biết mình chưa từng trải qua nỗi khổ của đối phương, cho nên không có tư cách trách móc người ta phản bội, hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối cho bốn người này.

Nếu trên đời này thật sự có thứ gì sai thì đó là do tập đoàn Jindai.

Khánh Trần nhìn Zard:

“Ngươi có muốn bổ sung gì không?”

Zard cười nói:

“Đinh Đông nói ta là linh hồn đáng yêu nhất mà hắn từng gặp, còn nói lần sau đến khu cấm kỵ số 002 sẽ xin trái cây của ta ăn.”

Khánh Trần:

“...Ta bảo ngươi bổ sung cái này đấy hả?!”

“Linh hồn đáng yêu nhất đấy.”

Zard mở to hai mắt:

“Người có thiên phú cảm ứng tâm linh chứng nhận, chẳng lẽ ta không thể lên mặt được một chút sao? Ngươi còn không đáng yêu bằng ta!”

Khánh Trần:

“Đúng đúng đúng...Các ngươi về nghỉ ngơi sớm đi, ta có việc cần phải suy nghĩ một chút.”

“Được, Tiểu Vũ còn đang chờ ta ở ký túc xá kìa, ta phải về kể chuyện trước khi ngủ cho hắn nghe, hôm nay kể chuyện Kim Cương đại chiến Anh em Hồ Lô mỉa mai công chúa Tuyết.”

Zard nói.

Khánh Trần nhủ thầm, ngươi có bản quyền không mà xỏ hết ba câu chuyện lại với nhau thế...

Hắn bất đắc dĩ vẫy tay:

“Tranh thủ thời gian về kể chuyện đi.”

Nói rồi, hắn nằm xuống ghế, lần này sau khi trở lại thành phố số 10, trong số những tin tức rối loạn còn chứa đựng vài manh mối.

Những tin tức này là từ người hầu rượu, từ Tiểu Tam ở Hội Phụ Huynh báo cáo, và cả từ cuộc nói chuyện của những người đi đường hắn nghe được khi đi trên phố.