Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1831: Nghị Viên Ngây Thơ




Từ đây tới tối sẽ lên 10 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

---

Bọn Lý Thành và Khánh Lăng sắc mặt bình tĩnh, hai tay bắt đầu nắm chặt lại, để trong sạch khó khăn cỡ nào.

Nhưng, họ trong sạch hay không đã không quan trọng nữa.

Chuyện này cũng chứng minh, các huynh đệ từng làm gián điệp đều đã chủ động rời đội.

Trong họ, không có ai khiếp đảm hay cảm thấy may mắn vì trốn tránh được, không có ai hèn nhát cả.

Ương Ương nghiêm túc nói:

“Chúc mừng các vị."

Lý Thành hỏi:

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

"Mở ra một thời đại mới, một thế giới mới."

...

Thời gian đếm ngược 1:00:00.

Trong quán rượu Tiêu Đường khu 5, một thiếu niên mang theo một bé trai đẩy cửa vào.

Cửa quán bar bị đẩy ra va vào chuông gió, phát lên tiếng đinh đinh đương đương.

"Hai chén nước trắng, cảm ơn.” Thiếu niên ngồi cạnh quầy bar nói.

Lúc này, một người phụ nữ nhìn thấy bộ dạng của người thiếu niên, lập tức sáng mắt lên muốn lại gần.

Kết quả nàng vừa bưng chén rượu đứng dậy, bên cạnh có người không cẩn thận va phải nàng, làm đổ rượu trong ly.

Người phụ nữ giận dữ, người đụng vào nàng cười nhận lỗi, rồi dẫn nàng đến xó xỉnh khác, rời xa vị thiếu niên vừa tiến vào kia.

Người phục vụ trước mắt thiếu niên cười:

“Ông chủ của cậu về rồi, người phụ nữ kia là khách lạ, chúng ta đuổi đi giúp ngài."

Vẻ mặt bartender ẩn chứa sự kích động, bản thân ảnh tử sắp rời khỏi trận chiến là cơ mật, thẳng đến mấy ngày gần đây Kashima bắt đầu lo việc chôn cất Lee Byung-Hee mới dấy chuyện này lên.

Đến hôm nay toàn thể đồng nghiệp trong Mật Điệp ti mới biết ảnh tử mang một vị Bán Thần đi, còn suýt chút nữa là đã mang đi hai vị.

Sau đó, bọn người Khánh Trần đánh tan hai hạm đội phía nam, một sư đoàn dã chiến và hai lữ đoàn dã chiến.

Loại chiến tích này, có thể nói là huy hoàng hiển hách, nhóm đồng nghiệp trong Mật Điệp ti cũng thấy vinh quang cùng.

Dù sao, ai mà không hy vọng ông chủ của mình lợi hại chứ?

Khánh Trần cười lắc đầu một cái:

“Nói nghe chút, gần đây thành phố số 10 có chuyện gì không."

Bây giờ, Khánh Trần đã thuận lý thành chương tiếp quản Mật Điệp ti, vậy là toàn bộ 30.000 tên gián điệp bí mật, Diêu Chuẩn, người liên lạc trong Liên Bang, đều sẽ nghe lệnh một mình hắn.

Chẳng qua, trước mắt Khánh Trần đem tất cả công việc hàng ngày giao hết cho Khánh Dã và Khánh Khu, giống như ảnh tử lúc trước vậy, hắn lựa chọn tin tưởng hai vị ảnh tử đã từng là phụ tá đắc lực này một cách vô điều kiện.

Bartender vừa pha rượu vừa nhỏ giọng nói:

“Mấy ngày nay, thành phố số 10 chỉ có mấy việc nhỏ, chuyện thứ nhất là việc một nghị viên sử dụng chất cấm đi lộ ra, chúng ta đã điều tra rõ, là Lý thị bên kia cảm thấy hắn ta không quá nghe lời nên định hủy hắn ta. Chuyện thứ hai là có nghị viên kháng nghị gần đây Liên Bang thường xuyên diễn tập, lãng phí quân phí, chỉ có điều không ai để ý đến hắn ta."

Khánh Trần hỏi ngược lại:

“Cũng đã làm nghị viên mà vẫn ngây thơ thế à."

"Đúng vậy.”

Bartender nói tiếp:

“Chuyện thứ ba là kỳ thi tuyển sinh của đại học Thanh Hòa sắp diễn ra. Trước mắt toàn Liên Bang có hơn 40.000 học sinh từ khắp các thành phố tập trung lại, chuẩn bị học bổ túc tại thành phố số 10 để chuẩn bị kiểm tra, ngành khách sạn vô cùng hot. Chuyện thứ tư là trận chung kết tranh giành Quyền Vương mỗi năm một lần sắp bắt đầu, rất nhiều người lái xe mấy ngàn dặm để đến đây xem. Bao gồm các minh tinh cũng đều trở lại thành phố số 10, việc này cũng giống như đi thảm đỏ, không ít minh tinh đều đang trông chờ đợt lưu lượng này. Dự tính trong quãng thời gian đó, thành phố số 10 sẽ nghênh đón 130.000 du khách, hàng năm cũng đều là vào thời gian này, gián điệp thành phố số 10 hoạt động mạnh nhất."

Khánh Trần hỏi:

“Có thể nghĩ cách tìm ra hết những gián điệp này không?"

Bartender hơi sửng sốt:

“Muốn quét sạch toàn thành phố chắc chắn không dễ dàng, nhưng giết một đám kiếm chút lời thì không thành vấn đề. Ngài cũng biết đấy, hơn trăm ngàn du khách đủ loại, muốn tìm gián điệp không phải chuyện dễ. Thật xin lỗi, ông chủ."

"Không có việc gì, ta có thể hiểu độ khó của việc này, không thể xem thường gián điệp người ta được...Ta sẽ phụ trách tìm họ.”

Khánh Trần cười nói:

“Ngươi thông báo cho Khánh Nhất chuẩn bị tốt lực lượng vũ trang, sau đó hắn ta chỉ cần phụ trách tăng cường giới nghiêm và điều tra khu sáu trong thành phố, để những gián điệp kia trốn hết ở Khu Tam Hạ là được."

"Khu Tam Hạ?"

Bartender thoáng sửng sốt:

”Gián điệp vào nơi đó thì không dễ tìm đâu."

Khánh Trần cười cợt:

“Yên tâm, ta có kế hoạch."

Là người đều là có bản năng tránh hại kiếm lợi, nếu như lên khu sáu hoạt động, điều tra gián điệp một cách nghiêm ngặt thì lũ gián điệp không tự chủ được mà đến Khu Tam Hạ, trong nhận thức của mọi người, Khu Tam Hạ vốn là nơi thích hợp để gián điệp ẩn nấp nhất.

Nhưng hiện tại thì không phải vậy.