Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1830: Gật Đầu Hoặc Lắc Đầu




Lý Thành vừa đi về phía họ, vừa nói:

“Ta hiểu, ta đều hiểu, những tháng ngày đó đúng thật không giống cuộc sống của con người, ta cũng từng nghĩ đến đầu hàng."

"Dọc theo con đường này, chúng ta và mọi người phải chờ rất lâu, các ngươi lại phải lên đường cả ngày lẫn đêm tựa như chạy đi đầu thai vậy.”

Một tên chiến sĩ cười mắng, lau nước mắt một cái:

“Rõ ràng lộ trình phải mất đến sáu ngày, các ngươi lại kiên quyết đi trong ba ngày...Ba ngày quá ngắn ngủi, thậm chí mỗi người còn không kịp nói với nhau câu nào."

"Thật xin lỗi, chúng ta không thể đi tiếp về trước nữa, cũng không có tư cách đi về trước nữa."

Một tên Khánh thị Diêu Chuẩn cười nói:

“Nhớ lúc mới nhập ngũ, đại đội trưởng đội tân binh Khánh Lăng nói với ta ‘Nếu ngươi không đặt hy vọng trên chiến trường, vậy thì hãy để lại nó cho người khác’, lão đại đội trưởng, ta chưa từng quên câu nói này. Vĩnh biệt, các huynh đệ."

"Không được!"

Khánh Lăng muốn rách cả mí mắt xông tới.

Nhưng hắn ta còn chưa vọt tới trước mặt đối phương thì đã thấy bốn tên chiến sĩ đồng thời rút súng lục treo bên hông mình ra, chỉ vào mình bóp cò.

Đây là lựa chọn mà họ đã bàn bạc kỹ lưỡng, dùng cái chết để kết thúc vết nhơ trong đời mình.

Cuộc hành trình về phương nam này, đối với họ mà nói đây giống như là hồi ức tốt đẹp nhất lúc còn sống, dường như họ trở về lúc mới đầu quân, đại đội trưởng đội tân binh dẫn họ đeo theo vật nặng chạy năm kilomet, rõ ràng sinh hoạt rất khốn khổ, nhưng ngẫm lại lại ngọt ngào.

Thời gian ba ngày, là hạn chót các chiến sĩ để lại cho mình.

Các binh sĩ rách ruột rách gan xông lại chỗ họ, nhưng chỉ thấy bốn cỗ thi thể.

Zard lúc nhìn như hết sức bình thường, hắn ta che kín đôi mắt Tiểu Vũ lại, khẽ nói:

“Đừng nhìn, đừng sợ."

Trước mắt chính là hình ảnh tàn khốc nhất thế gian này.

Họ chỉ vừa mới chạy về tương lai tươi đẹp nhưng lại không có cách nào quay đầu nhìn lại con đường phía sau mình.

Bởi vì sau lưng họ còn một đôi tay dơ bẩn, muốn kéo họ xuống vực sâu không đáy.

Chỉ có điều, sợ là người Jindai không nghĩ tới, người đã từng cúi đầu trước vận mệnh và cuộc sống, lúc này lại có dũng khí kết thúc đời mình.

Thế gian này vốn không có thần thoại, Lý thị và Khánh thị không hề lo lắng thừa thãi, tất cả mọi người đều rất rõ ràng, những chuyện sẽ phát sinh trong hoàn cảnh tàn khốc kia.

Bốn tên chiến sĩ tự đưa ra lựa chọn, không để cho các chiến hữu khó xử.

Lý Thành đứng lặng cạnh thi thể họ rất lâu:

“Chôn họ đi, chuyện này một chữ cũng không được nói ra ngoài, họ không phải phản đồ.Vậy nên, Lý thị và Khánh thị vẫn sẽ phát tiền cho người nhà của họ."

"Ừm.”

Khánh Lăng gật đầu.

Mọi người an táng bốn tên chiến sĩ trong khu cấm kỵ số 002.

Lý Thành bỗng nhiên cao giọng nói :

“Đây chính là thế giới chúng ta phải đối mặt, nó tàn khốc vậy đấy, cũng sẽ mãi tàn khốc như vậy, tiếp tục tiến lên!"

Nói xong, hắn ta xoay người dẫn đầu đi tới trước mặt Ương Ương :

“Xin lỗi, đợi lâu rồi."

Ương Ương lắc đầu một cái, không nói một lời xoay người dẫn đường.

Nói thật, trong chớp mắt này nàng có phần hâm mộ Khánh Trần, bởi vì nhánh bộ đội mà hắn mang ra từ căn cứ 002 này, tuy không đứng tuổi, nhưng hơn mười năm rèn luyện, đã làm họ trở thành một trong những bộ đội kiên cường nhất thế giới này.

Phí thời gian mười năm, Chuẩn Đề Pháp vẫn có thể bù đắp lại.

Mà mười năm đây cũng mài ra một kiếm sắp rời khỏi vỏ trong tay Khánh Trần.

Mọi người đi tới chỗ sâu trong khu cấm kỵ, Đinh Đông đã sớm chờ sẵn ở đây, Ương Ương:

“Mọi người từ từ đi qua, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, chỉ cần chạm một cái, chúng ta sẽ biết trong đội ngũ còn gián điệp hay không ngay."

Lý Thành và Khánh Lăng nhìn nhau, họ còn tưởng Khánh Trần muốn dùng biện pháp tàn khốc nào đó để kiểm tra họ, không nghĩ đến lại đơn giản như vậy.

Lý Thành dẫn đầu bước ra một bước, đặt tay vào lòng bàn tay Đinh Đông.

Chỉ hai giây đồng hồ, Đinh Đông cười rồi phất tay với hắn ta một cái, ra hiệu hắn ta đi tiếp về trước.

Khánh Lăng cũng bước lên trước, học bộ dáng của Lý Thành, Đinh Đông cũng phất tay cho qua.

Từng chiến sĩ lần lượt đi qua Đinh Đông, sau đó trải qua cuộc sàng chọn kỹ càng.

Khi tất cả mọi người đều sàng chọn xong, Đinh Đông nói với Ương Ương :

“Đinh Đông!"

Nhưng vấn đề là, người có thể phiên dịch ngôn ngữ của Đinh Đông, Cô Đông đã đi chinh chiến, Khánh Trần cũng lên đường về thành phố số 10 từ lâu, cho nên tất cả mọi người trong đây, không ai có thể hiểu lời Đinh Đông nói...

Nếu như đặt ở trước kia, Zard đã sớm lại đây hỗ trợ phiên dịch, nhưng hôm nay không biết hắn ta làm sao, vẫn luôn mang theo Tiểu Vũ im lặng đứng một bên.

Ương Ương nói với Đinh Đông:

“Ta hỏi, ngươi gật đầu hoặc lắc đầu là được, trong đội ngũ còn gián điệp không?"

Đinh Đông cười lắc đầu một cái.

Ương Ương cười.

---

Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:

🩸GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA (BẢN DỊCH): Dị giới, đô thị, nâng cấp gen, hài hước, dị năng….🩸