Nhưng bọn Khánh Lăng không còn giống trước, chuyện họ là dòng chính của Khánh Trần đã quá rõ ràng, nên họ chẳng khác gì là bia ngoài sáng bị người ta nhắm vào.
Khánh Lăng cũng rất rõ điều này, đội ngũ tinh thuần như vậy sẽ không thể phát huy trong thành phố được, không bằng chuyển đến nơi khác bắt đầu lại từ số không.
Mật Điệp ti có họ hay không, cũng đều là Mật Điệp ti của Khánh Trần.
Mà chỉ khi họ rời khỏi Mật Điệp ti, mới là chính họ.
Dưới ánh chiều tà, họ vội vàng dùng ba ngày đi hết con đường người khác phải mất sáu ngày mới đi xong, khi cuối cùng cũng đã nhìn thấy cây đại thụ che trời kia, trong xe bùng lên một trận reo hò.
Đây chính là nơi ông chủ bảo họ tới.
Lúc này, Ương Ương đã ngồi đợi trong tán cây Cây thế giới mấy ngày rồi, nàng phải đón những người này rồi dẫn họ đến khu dân cư cách đây 200 cây số, vị trí của Hội Tam Điểm.
Bởi vì cái gọi là sữa chữa Chuẩn Đề Pháp, một truyền nhiễm hai, nếu muốn hỏi làm sao bây giờ, thì cứ đi truyền nhiễm hai.
Mà lần này Khánh Trần để Lý Thành và Khánh Lăng đến khu dân cư, chính là muốn dùng sức mạnh của Hội Tam Điểm cấp cho những người “Truyền nhiễm” Chuẩn Đề Pháp này, rồi sử dụng phương thức xối nước lên đầu để nhanh chóng tạo nên một đội ngũ có đủ sức để chiến một trận.
Nhân số của Bạch Trú quá ít, còn Hội Phụ Huynh thì có chuyện quan trọng hơn phải làm, Hội Tam Điểm là lựa chọn duy nhất của Khánh Trần.
Khánh Trần rất rõ ràng Hội Tam Điểm bị ảnh tử không một tiếng động sắp xếp vào vùng hoang dã, cũng không phải có mưu đồ to lớn gì. Họ không được sai đi chiếm đoạt gia tộc hoang dã, hay bị ảnh tử yêu cầu đi làm chuyện gì cả.
Nhiệm vụ duy nhất ảnh tử giao cho họ, là đứng vững gót chân trên vùng hoang dã, tạo nên một khu dân cư.
Đây là đường lui ảnh tử giữ lại cho em trai mình, nếu ngày nào đó Khánh Trần đấu tranh trong thành phố thất bại, thì vẫn có thể đến vùng hoang dã thở dốc một hơi.
Thật ra nhiệm vụ của Hội Tam Điểm chỉ có một, đó chính là kiến tạo cho Khánh Trần một khu dân cư trên vùng hoang dã, chỉ thế thôi.
Mà bây giờ, Hội Tam Điểm, Chuẩn Đề Pháp, khu cấm kỵ số 002, một đống nhân tố hội tụ lại một chỗ trên Kình Đảo này, nơi này đã không chỉ đơn giản là “Đường lui" nữa rồi.
Nó chính một trong những động cơ làm Khánh Trần thay đổi thế giới, tiếng nổ dữ dội sẽ vang lên vào một ngày nào đó trong tương lai, làm cho cả thế giới đinh tai nhức óc.
Lúc này, Khánh Lăng dùng kính viễn vọng nhìn lại, thấy Ương Ương nhún người nhảy một cái từ trên tán cây Cây thế giới xuống, ngay sau đó dang hai tay bay tới chỗ họ.
Khánh Lăng thở dài nói:
“Đây chính là vị cùng ông chủ xử lý phi thuyền phù không cấp giáp, giết chết Jindai Yunhe, bắt sống con gái Jindai Seisho, thật là xứng đôi hợp lứa với ông chủ!"
Lý Thành nhíu mày:
“Sao, không vuốt mông ngựa ông chủ là ngứa miệng liền đúng không."
"Cút."
Khánh Lăng không vui nói.
Đi đến biên giới khu cấm kỵ, tất cả xuống xe.
Ương Ương cười nói trước mặt họ:
“Khẩu lệnh."
Lý Thành:
“Zard và Tiểu Vũ là cả đời bạn tốt, hồi lệnh."
Ương Ương cười:
“Zard ngươi thiểu năng à?"
Khẩu lệnh và hồi lệnh này, giống như đối thoại vậy...
Lúc Khánh Trần đang nói chính sự với Lý Thành qua điện thoại vệ tinh, lúc nói đến chuyện khẩu lệnh thì Zard đột nhiên lại gần nói một câu, Khánh Trần cũng trả lời một câu, sau đó được bọn Lý Thành hồi lệnh.
Thứ đồ chơi này đi, người bình thường không nghĩ ra được, chỉ biết dùng thôi.
Ương Ương:
“Các ngươi cực khổ rồi, cùng ta đến khu cấm kỵ số 002 thôi, chúng ta đi một mạch dọc theo biên giới rồi xuyên qua nơi này lại tiếp tục tiến về hướng nam.”
"Được thôi”
Lý Thành vui vẻ đi theo.
Lúc này, bọn Tiểu Vũ, Zard cũng chạy ra, nhiệt tình giúp mọi người xách hành lý, phân phát hoa quả màu vàng.
Nhưng mà, ngay sau khi tại tất cả mọi người tiến vào khu cấm kỵ, có người bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau, thình lình trông thấy bốn tên chiến sĩ đang mỉm cười đưa mắt nhìn họ rời đi, còn bản thân lại không tiến vào.
Hai tên Khánh thị, hai tên Lý thị.
Trong lòng Lý Thành có dự cảm không tốt:
“Các ngươi đang làm gì?"
Trong bốn tên chiến sĩ kia có một người cười nói với lão Lý:
“Lão Lý, xin lỗi, lúc đó ta quá khó chịu, không trụ được."
Cười cười, nước mắt hắn ta lại chảy xuống:
“Thật xin lỗi."
Lão Lý ngây ngẩn cả người, bốn tên chiến sĩ này, đều đã từng phản bội, họ vì cuộc sống khốn khổ gian nan, nên lựa chọn con đường dễ chịu hơn kia.
Tên còn lại nói :
“Chẳng qua lão Lý ngươi yên tâm, tuy sau khi rời đi, người của Jindai vẫn luôn uy hiếp chúng ta nếu không đưa tình báo sẽ công bố thân phận gián điệp của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn không nói gì. Nếu đã thoát khỏi nơi quỷ quái kia, chúng ta sẽ không làm chó cho chúng lần nữa. Cứ mỗi khi nhớ lại bản thân vì cuộc sống quá khổ mà đầu hàng, chúng ta cảm thấy mình thực sự quá mất mặt, cũng chẳng dám soi gương nhìn bộ dạng hiện tại của mình."