“Vậy tại sao bây giờ Khánh Lăng còn chưa xuất hiện?”
Lý Thành suy tư:
“Chắc chắn là có chuyện gì cản trở rồi, cho dù những người khác không muốn đi, nhưng chắc chắn là Khánh Lăng sẽ đi.”
Nhưng vào đúng lúc này, vùng hoang dã phía tây xuất hiện hơn 20 chiếc xe chở binh lính xếp thẳng một hàng.
Bọn người Lý Thành hồi hộp, có người thì thầm hỏi:
“Có khi nào là Lý thị đến truy nã chúng ta không?”
Lý Thành ngẩng đầu ra hiệu cho mọi người yên lặng:
“Chuẩn bị trốn!”
Thế nhưng, thời gian dần trôi, họ càng phát hiện có gì đó không đúng, Khánh Lăng ngồi trong chiếc xe đi đầu đang cười gợi đòn nhìn họ!
Mấy chiếc xe từ từ ngừng lại, Khánh Lăng ngồi trên ghế phụ lái gác tay lên cửa sổ xe, cười khinh:
“Mấy anh em định đi bộ vào khu cấm kỵ số 002 hả? Vào đến khu cấm kỵ số 002 rồi còn phải đi bộ hơn 200 cây số để đến được khu quần cư của người hoang dã, tinh thần chịu khổ chịu nạn thật là đáng nể mà.”
Lý Thành ngạc nhiên cả buổi, hỏi:
“Các ngươi lấy xe ở đâu ra?”
“Hỏi gì mà vô nghĩa thế?”
Khánh Lăng vừa cười vừa nói:
“Ông chủ của chúng ta là ai ở Khánh thị nào? Ta chỉ cần nói muốn đi, Khánh Dã và Khánh Khu vội vàng giơ hai tay vui vẻ đưa tiễn, tặng vật tư, tặng xe, tặng điện thoại vệ tinh, sợ bọn ta trên đường đi ăn không ngon ngủ không yên. Đó là Khánh thị, tốt hơn Lý thị của các ngươi nhiều. Ta nghe nói các ngươi lén chạy ra, ha ha ha ha, sao mà phải đến mức đó? Giàu sức sống quá nhỉ!”
Lý Thành nghẹn đến nỗi đỏ mặt:
“Bớt có nói nhảm đi, lỡ đâu bị cản lại thì sao? Ai biết trên đó đánh nhau thế nào?”
Khánh Lăng tò mò nói:
“Bên ta đi không thiếu một người, các ngươi thì sao?”
Lý Thành cũng kiêu ngạo nói:
“Đừng có nghĩ chúng ta không bằng các ngươi, chúng ta cũng không thiếu ai cả!”
Hai người bắt đầu so kè.
Im lặng một lúc, Khánh Lăng bỗng mở cửa xe, nhảy xuống ôm chặt Lý Thành:
“Đã lâu không gặp.”
Lý Thành cười nói:
“Đã lâu không gặp.”
Từ khi họ nhận huân chương bước lên phi thuyền, tình báo viên của Lý thị và Khánh thị đều không gặp nhau thêm lần nào nữa.
Thế nhưng tình nghĩa cùng chung hoạn nạn hơn mười năm ở căn cứ A02 của họ không thể nào đứt được.
“Được rồi, lên xe đi!”
Khánh Lăng cười to:
“Từ nay đường giang hồ xa xôi, không hẹn ngày về!”
Hơn 20 chiếc xe vận binh lắc lư đi trên con đường nhỏ, thẳng về phía nam.
Tiếng quân ca vang vọng từ trong xe, xuyên qua mây trắng trên bầu trời.
…
Thời gian đếm ngược 7:00:00.
Chập tối, tiếng ca to rõ.
"Mặt trời ngả về tây, rặng mây đỏ trôi, chiến sĩ bắn bia thu doanh về, thu doanh về."
"Gió giương cao lá cờ đỏ sáng năm màu, tiếng ca khoái trá vang đầy trời."
"Misaolamisao, Lasaomidaoruiai."
"Tiếng ca khoái trá vang đầy trời."
Đây là bài hát Khánh Trần dạy cho các chiến sĩ, hắn dạy tổng cộng hai bài, một bài quốc ca, một bài quân ca.
Giờ đang là lúc ánh tà dương chiếu đến, mọi người hăng hái, là lúc tốt nhất để hát quân ca.
Khác với người bình thường là, hơn 20 chiếc xe chở lính trên đường gần như không dừng lại, các chiến sĩ mệt mỏi ngủ ngồi trên xe, sau đó thay phiên nhau lái xe.
Tập thể đi nhà xí, nếu không có thời gian đi xí thì phải nhịn, tất cả đều được ràng buộc với chuẩn mực hành quân.
Nhưng các chiến sĩ không lời oán giận.
Tất cả không thể chờ nữa mà chạy về vùng hoang vu, chiến trường mới.
Trong thùng xe phía sau, lão Lý cười hỏi Khánh Lăng:
“Ta nghe nói cuộc sống của các ngươi cũng không tệ nhỉ, lão tiểu tử ngươi cũng đã trở về Mật Điệp ti rồi, sao lần này lại chạy đến vùng hoang dã? Các ngươi không giống chúng ta, chúng ta là sợ bản thân làm ổ ở đó hoài sẽ phế đi."
Khánh Lăng cười hớn hở nói:
“Nói vậy, nhân viên tình báo Khánh thị chúng ta đúng là trung thành hơn các ngươi một tí. Không cần món ngon đĩa ngọc, quyền lực tiền bạc cũng muốn chạy đến vùng hoang dã chiến đấu cùng ông chủ, chuyện này phải nói với ông chủ một chút mới được, chuyện đáng khen mà..."
Lão Lý lập tức trầm mặt:
“Cái CMM, lúc nào rồi mà con phân chia, về sau còn cái gì mà Lý thị Khánh thị."
Khánh Lăng hơi sửng sốt :
“Chuyện này đúng là ta sai, về sau đều là người một nhà, ngươi xem chúng vinh quang chói lệ như vậy, nhưng chuyện phe phái trong nội bộ Khánh thị, cũng nhờ chuyện Lee Byung-Hee chết lần này mới hoàn toàn phanh phui ra. Phái nào cũng không ưa phái nào, đều bóp nhau vào chỗ chết. Những gián điệp bí mật được che giấu thân phận thì còn may, chứ những người đi theo ông chủ đánh ra ăn cứ A02 như chúng ta đều là người ngoài sáng, quá dễ bị chĩa vào, muốn làm gì cũng không được, điều tra vụ án giết người cũng bị cản trở."
Mật Điệp ti có cơ cấu rất bí ẩn, thậm chí ngay cả những phái hệ khác của Khánh thị cũng không cách nào nhúng tay vào được, gián điệp bí mật và danh sách Diêu Chuẩn đều được giấu ở chỗ lão Thẩm.
Ảnh tử làm mọi chuyện quá chu đáo chặt chẽ, các phe phái muốn nhằm vào Mật Điệp ti cũng không biết phải nhằm vào đâu, nhằm vào ai.