Bây giờ cái người hóa mục nát thành thần kỳ đó bỗng xuất hiện thêm một lần nữa, sau đó nói rằng dù ta không tin các ngươi, nhưng chỉ cần ngươi trong sạch thật thì ta có thể chứng minh được điều đó.
Các binh sĩ không thể nào giữ được bình tĩnh.
Lý Thành vừa cười vừa nói:
“Ai cũng có thể tự do lựa chọn, tiếp tục sống cuộc sống thoải mái ở nơi này, hay sống một cách khổ cực ở hoang dã. Ta cam đoan rằng sẽ không ai chê cười người ở lại.”
“Khi nào đi?”
Lý Thành:
“Tối nay.”
“Gấp thế à?”
“Ừ.”
Trong phòng họp, mọi người nhìn nhau, vài người có vẻ do dự.
Thật ra, đây là ý nghĩa Khánh Trần muốn cho họ sống vui vẻ mấy ngày, những người này khi còn ở trong căn cứ A02 đã quá khổ sở rồi, khổ đến nỗi lúc trước không cần biết Khánh Trần cho họ làm cái gì cũng tốt hơn là ở trong căn cứ quái quỷ đó.
Họ không có lựa chọn nào khác.
Điều đó sẽ khiến Khánh Trần có cảm giác mình đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Bây giờ Khánh Trần cho họ được lựa chọn, chọn những ngày tháng tương lai sẽ tốt đẹp hay gian khổ.
Nhưng nếu đã chọn thì đừng có hối hận.
Lý Thành lẳng lặng chờ đợi, mãi cho đến mười phút sau:
“Ai muốn đi thì theo ta về thu dọn đồ đạc, muốn ở lại thì đợi trong phòng họp này, chờ chúng ta đi rồi mới ra là được. Đừng gây khó xử cho nhau, không cần tạm biệt, e là cả đời này cũng khó mà gặp lại nữa.”
Nói xong, hắn nhanh chân bước ra khỏi phòng họp.
Vài giây sau, viên sĩ binh đầu tiên đưa ra lựa chọn, hắn đi theo Lý Thành.
Sau đó là người thứ hai, người thứ ba...
Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều rời khỏi phòng họp, không ai chọn ở lại!
Lần này ngay cả Lý Thành cũng bất ngờ, hắn nhìn phòng họp trống rỗng, tò mò nói:
“Không một ai thèm ở lại hả?”
Hắn còn tưởng sẽ có một nửa chọn ở lại chứ?
Có binh sĩ đứng trên hành lang, cười mắng:
“Lão Lý, ngươi coi thường ai đấy? Chỉ có ngươi là trung thành tuyệt đối, chỉ có ngươi là biết báo ơn, chỉ có ngươi là ý chí kiên định chấp nhận chịu khổ hả?”
Lại có người cười nói:
“Nhìn cái mặt không tin nổi của ngươi kìa, cứ như trong lòng ngươi, chúng ta hèn nhát lắm vậy? Chịu được khổ thì ngon lắm à? Lúc ở căn cứ A02, lão tử chịu giỏi hơn ngươi nhiều!”
“Cái mạng này là ông chủ cho, trên đường đào vong ta cũng nói rồi, sau này hắn có muốn ta làm cái gì cũng được.”
Lão Lý lặng lẽ nhìn họ, trong một khoảnh khắc, không biết vì sao mà mắt lại thấy cay cay, hắn vội vàng chớp vài cái tránh cho đám ranh con này nhận ra:
“Được rồi, bớt nói nhảm, đi thu dọn đồ đạc đi. Đừng có mang nhiều quá, ra khỏi quân doanh như bình thường là được, sau đó đi từ cửa cổng kiểm dịch ở biên cảnh số 2 phía nam, ông chủ đã xếp sẵn người ở đó đón rồi.”
“Đi thôi, đi thôi, đi chịu khổ thôi!”
Các binh sĩ lại vui đùa ầm ĩ.
12 giờ đêm, trạm gác của đội cảnh vệ trong quân doanh cảm thấy có chuyện gì đó rất lạ.
Bình thường bọn người Lý Thành lúc này hẳn là sẽ say khướt, lục tục trở về quân doanh, nhưng đến giờ rồi vẫn không thấy ai.
Thật ra bình thường cũng có binh sĩ ngủ lại cả đêm ở ngoài, nhưng không phải đi cả tập thể như thế.
Hắn nghĩ một lúc rồi báo cáo việc này lên trên.
Hồng Tước hành động, bắt đầu vận dụng người liên lạc tra tìm tung tích của họ.
Sau đó Hồng Tước phát hiện, những tình báo viên trong thành phố 18 có Khánh Lăng cầm đầu cũng đang bắt đầu tập kết, dường như muốn đi.
Cho đến lúc đó Lý thị mới biết.
Những người đó không gặp nguy hiểm gì cả, mà là được người nào đó triệu hồi.
…
Vùng hoang dã phía nam thành phố 18, Lý Thành ngồi trên một cái cây to ven đường, che tay lên mắt nhìn ra phía xa.
“Đừng đợi nữa lão Lý, sao ta cứ có cảm giác Khánh Lăng sẽ không đến?”
Có người nói:
“Ta nghe nói Khánh thị đối xử với bọn người Khánh Lăng còn tốt hơn chúng ta, có vài người còn được cầm quyền một lần nữa, Khánh Lăng cũng đã quay lại với thân phận gián điệp. Người ta sống thoải mái hơn chúng ta nhiều.”
“Ai bảo người ta theo họ ông chủ? Tất cả đều họ Khánh, ông chủ còn là người đứng đầu Sở Mật Điệp, đương nhiên sẽ được quan tâm hơn một chút.”
Có người nói:
“Ông chủ của chúng ta dù có địa vị cao ở Lý thị nhưng vẫn có thứ gì đó ngăn cách...Đám người Khánh Lăng dù có ở trong thành phố cũng có thể làm việc cho ông chủ, ông chủ sáng suốt như thế, cho dù đám người Khánh Lăng không muốn đi hoang dã thì cũng có thể tiếp tục làm việc cho ông chủ. Chỉ có chúng ta là thảm, phải đến hoang dã chịu khổ thôi.”
Lý Thành trừng người vừa nói chuyện:
“Nghĩ cái gì thế? Ông chủ nói với tôi rằng tình báo viên của cả Lý thị lẫn Khánh thị đều được đối xử như nhau, hắn cũng sẽ triệu hồi Khánh Lăng.”