Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1826: Cuộc Sống Đã Tốt Hơn




Lý Thành hiểu lý do gia tộc làm như thế, thật sự hiểu.

Nếu là hắn làm ở Xu Mật thì cũng sẽ không cho phép một đám người như thế tiếp xúc với quyền lực một lần nữa.

Nhưng cuộc sống như thế kiểu gì cũng hơi khó chịu, thậm chí Lý Thành còn muốn trở về những ngày tháng khi họ đánh ra từ A02, đi theo người đó tiếp tục bôn ba xuống phía nam, dù đó có là một chuyến bôn ba không có hồi kết.

Ngay vào lúc này, trong tòa nhà ký túc xá có một viên sĩ quan đang ngồi trong phòng làm việc, tươi cười phát tiền lương cho các binh sĩ.

Sĩ quan thân thiện nói:

“Tháng này mọi người không chỉ có tiền lương cơ bản mà còn có trợ cấp đặc biệt từ hai lần diễn thuyết nữa, cảm ơn mọi người đã cống hiến hết mình cho việc quảng cáo.”

Đám binh sĩ trên hành lang ngoài phòng làm việc huýt sáo, tươi cười chờ được lãnh lương rồi tối đi khu 4 ăn nhậu.

Từng người nhận xong tiền lương thì kề vai bá cổ đi về ký túc xá, có người hô to:

“Ta cảm thấy lần trước ta diễn thuyết rất cảm động, họ hẳn là nên phát thêm một ít tiền trợ cấp nữa mới đúng, sao tôi với các ngươi nhận như nhau được, ha ha ha, các ngươi nói xem đúng không?”

“Có lý, lúc đó ta còn thấy ngươi rơi nước mắt nữa, vừa diễn thuyết xong, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống má, chậc, kỹ thuật diễn của diễn viên nữ còn không bằng ngươi.”

Họ cười đùa, viên sĩ quan phát tiền lương ra khỏi văn phòng, hắn nhìn theo đám binh sĩ đó, thở dài rồi bước nhanh đi.

Lúc này, có người hỏi Lý Thành:

“Lão Lý, ngươi là thượng tá mà? Tiền lương sẽ rất cao, sao không thấy ngươi vui vẻ vậy? Đừng nghiêm túc như thế, tối nay đi phố Phong Tình Jindai tìm người đẹp với chúng ta đi!”

Lý Thành lườm họ một cái:

“Tất cả đến phòng họp, ta có chuyện muốn nói.”

Hành lang bỗng yên tĩnh lại.

Trở về lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Lý Thành nghiêm túc như thế.

Phòng họp trong tòa nhà ký túc xá, Lý Thành đứng trước hơn 400 người, nói:

“Tôi nhận được triệu hồi.”

Không cần phải nói thêm, tất cả mọi người đều hiểu Lý Thành đã được ai triệu hồi.

Lý Thành nhìn khắp bốn phía, tiếp tục nói:

“Thật ra cuộc sống bây giờ đã rất tốt rồi, mỗi tháng mọi người chỉ cần làm việc 2 ngày nhưng lại có thể nhận được tiền lương cao gấp 3 so với trước đây. Có số tiền lương này, mọi người sẽ có thể nhanh chóng mua nhà, mua xe, kết hôn, sau đó sống một cuộc sống thật sự. Lý thị sẽ không bạc đãi chúng ta, từ nay về sau chúng ta là người rảnh rỗi, giàu sang cả đời.

Họ im lặng, trong phòng họp chỉ còn lại tiếng hít thở.

Lý Thành bỗng đổi giọng:

“Cho nên lần này khi ông chủ hỏi ta có muốn đi không, hắn cũng nói rất rõ ràng rằng ai không muốn đi có thể ở lại, hắn sẽ nói rõ ràng với Sở Xu Mật, họ sẽ tiếp tục chăm lo cho chúng ta. Lý thị có tiền, không đến nỗi không có tiền trả lương cho chúng ta đâu.”

“Nếu chúng ta muốn đi thì sao?”

Có người hỏi.

Lý Thành cười:

“Thì đương nhiên là phải đi phơi nắng, phơi gió, chịu khổ, ngoài chịu khổ ra cũng chỉ có chịu khổ ở hoang dã, dù sao thì cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng. Ở đó không có người đẹp, không có chỗ ở, điện thoại cũng không có tính hiệu. Nếu đi thì tốt nhất là nên mang vài thứ có thể giết thời gian, lúc đó mọi người còn phải đổi nhau mà dùng.”

“Đệt, khổ thế...”

“Ha ha, sao cứ thấy như phải về căn cứ A02 thế?”

Có người im lặng một lúc lâu rồi bỗng hỏi:

“Vậy ông chủ có nói hắn có thể cho chúng ta cái gì không?”

Lý Thành nói:

“Cho các ngươi máu lửa và nhiệt huyết, cho các ngươi chiến tranh và vinh dự.”

Phòng họp một lần nữa trở lại yên tĩnh.

“Hắn có tin chúng ta không?”

Một binh lính hỏi.

Lý Thành nói:

“Ông chủ nói rất thẳng rằng hắn cũng không thể nào tin được chúng ta, nhưng hắn có cách để biết người trong sạch có trong sạch thật không, cũng có thể biết được kẻ nói dối nào đang nói dối.”

Hô hấp của các binh sĩ trở nên dồn dập.

Mấy ngày nay chẳng lẽ họ không uất ức à? Đương nhiên là uất ức.

Thậm chí họ còn muốn chạy ra đường nói với tất cả mọi người rằng họ không bị Jindai dụ dỗ.

Lần nào họ cũng rất vui lòng tham gia bài kiểm tra, hy vọng gia tộc có thể tin vào lòng trung thành của họn.

Nhưng vấn đề là ở chỗ họ muốn chứng minh lòng trung thành, nhưng không có cách nào để chứng minh.

Họ hiểu vì sao người khác không tin mình, nhưng họ không thể thay đổi được điều gì, ngoài việc cống hiến sinh mạng.

Mỗi khi đêm về, có lúc các binh sĩ cũng muốn chết một lần để chứng minh mình trong sạch.

Trong khoảng thời gian này, có đến 6 binh sĩ muốn tự sát.

Nếu không nhờ Lý Thành đã đề phòng từ sớm thì e là 6 người này sẽ chết thật.

Họ có thể sống sót qua được khoảng thời gian ở căn cứ A02, nhưng lại không thể chịu được hòa bình.