Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1825: Lựa Chọn




Ương Ương nói rất nhẹ nhàng, nhưng Khánh Trần cảm thấy Zard sẽ rất tự nguyện nghe theo kế hoạch này.

Khánh Trần cứng đờ, nói:

“Thì, ngươi có thể chờ trong khu cấm kỵ số 2...Ta sẽ cho người đến hội hợp với ngươi, có lẽ họ có thể giúp đỡ cho ngươi. Nhưng trước khi để họ giúp đỡ thì phải để Đinh Đông tra xét mới được.”

Ương Ương giúp hắn, đương nhiên hắn cũng phải giúp Ương Ương.

Hai người đều biết trên người mình mang rất nhiều sứ mệnh, cho nên rất kiềm nén để không chọc thủng bức màn của mối quan hệ nào đó, nhưng bây giờ họ là đồng bạn ăn ý nhất, Ương Ương có việc cần phải làm thì Khánh Trần cũng muốn giúp.

Ương Ương tò mò hỏi:

“Ngươi muốn cho ai đến hội hợp với ta?”

“Ngươi đoán xem?”

“Thù dai thật đấy, không thú vị tý nào!”

Ương Ương thầm nói:

“Ta đã có thể đoán được là người ngươi mang ra từ căn cứ A02, nhưng tại sao ngay từ đầu ngươi không mang họ đi mà đưa vào tay Lý Thị và Khánh thị?”

Khánh Trần vừa cười vừa nói:

“Cũng phải để họ sống vui vẻ mấy ngày rồi mới quyết định chứ.”

Lúc này, hắn đứng dậy nhìn sang Đinh Đông:

“Ta phải đi rồi.”

“Đinh Đông!”

Đinh Đông đầy vẻ không nỡ.

Khánh Trần cười nói:

“Sau này ta bù đắp cho, lần sau ta sẽ mang theo rất nhiều kỵ sĩ đến đòi nợ đám lão già này.”

Gió trong khu cấm kỵ số 001 bỗng ngừng thổi, đám lão già không ai dám động vào chuyện này...

Khánh Trần nhìn Zard:

“Bảy cây Tử Lan Tinh ta bảo ngươi mang về đâu rồi?”

Zard vỗ bụng:

“Ở đây này.”

“Trồng trong khu cấm kỵ số 001 đi, đó là lực lượng để lập nghiệp của thành viên trong tổ chức đấy.”

Khánh Trần nói.

Đúng như hắn đã đoán, để đứa trẻ lại, ý tưởng của lão bà đúng là có thể thực hiện được, hắn có thể mang bảy cây Tử Lan Tinh nguyên thủy nhất trở về.

Dù chúng không thể nào sinh trưởng một cách nhanh chóng trong khu cấm kỵ số 001, nhưng cho dù không thể đào tạo ra được một Trần Dư thì cũng có thể tạo ra được vài người cấp A.

Đám người Lý Thành và Khánh Lăng rất cần có Tử Lan Tinh.

Đương nhiên điều kiện trên hết phải là Lý Thành và Khánh Lăng vẫn còn muốn đi theo hắn.

Quay ngược thời gian về 78 tiếng trước.

Thành phố số 18, gần biên giới quân doanh của đội cảnh vệ thành phố có một tòa nhà ký túc xá.

Nhưng có một việc kỳ lạ, rõ ràng là kiến trúc trong quân doanh nhưng nó lại bị ngăn cách bằng tường vây.

Nếu ra khỏi tòa nhà này mà muốn đi vào quân doanh thì phải đi qua đủ loại cửa ải.

Nhưng ra khỏi quân doanh thì không cần phải phiền phức như thế, chỉ cần nói một tiếng với người trong trạm gác là được.

Tòa ký túc xá này trở thành một nơi đặc biệt trong quân doanh của đội cảnh vệ.

Những binh lính trong đội cảnh vệ đều biết người trong tòa nhà đó đều là thành viên tổ chức tình báo Hồng Tước của Lý thị từ căn cứ A02 ra.

Thân phận cúa họ rất gượng gạo.

Họ ở trong căn cứ A02 ít nhất là mười năm, thiếu niên 18 tuổi bây giờ đã thành 28 tuổi, sĩ quan năm đó 31 tuổi bây giờ đã hơi bạc tóc.

Thời gian hơn mười năm đủ để rất nhiều chuyện xảy ra.

Năm thứ nhất chịu đủ đói khổ, lạnh lẽo.

Năm thứ hai vẫn phải chịu đủ đói khổ, lạnh lẽo.

Nếu đến năm thứ ba mà có người nói, chỉ cần phản bội thì có thể lén ăn được một bữa cơm no mỗi tuần.

Rất nhiều người sẽ đưa ra lựa chọn vượt khỏi ranh giới cuối cùng của mình.

Dù có là quân nhân cũng không phải ngoại lệ.

Cho nên, dưới hoàn cảnh cực đoan như thế mà không ai từng phản bội thật sao? Đó là chuyện chỉ có trong cổ tích, mà cổ tích thì không có thật.

Thực tế là, chắc chắn có người từng bị Jindai xúi giục, nhưng bây giờ Lý thị không có cách nào để tìm ra là ai.

Tổ chức Hồng Tước đã làm ba bài kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối nhưng không ai có vấn đề gì cả.

Đúng ra mà nói thì nếu có thể qua được bài kiểm tra tức là vẫn giữ trung thành, nhưng Lý thị dám đánh cược không? Dám để họ ngồi lên vị trí cao nào đó một lần nữa không?

Lý thị không dám cược, cũng không cần thiết phải cược.

Với Lý thị mà nói, họ có rất nhiều người để dùng, không cần thiết phải mạo hiểm vì bốn trăm người này, nuôi cho ăn ngon uống tốt là đủ rồi.

Bây giờ đám người Lý Thành đã trở thành anh hùng, họ chỉ cần đi khắp nơi để đánh trống diễn thuyết, sau đó trở về thành phố số 18 cầm số tiền lương kếch xù hưởng thụ cuộc sống.

Họ còn có thể ra vào quân doanh bất cứ lúc nào để tìm thú vui, cuộc sống vô cùng thoải mái.

Có sao nói vậy, họ là người Khánh Trần mang ra ngoài, chỉ dựa vào điều này cũng đã đủ để Lý Vân Thọ không bạc đãi họ.

Mà, nếu Lý thị bạc đãi họ thì còn ai chịu bán mạng cho Lý thị nữa?

Chỉ cần không tiếp xúc với quyền lực, tiền lương có cao một chút cũng có sao đâu?

Những người này trở thành người bên lề theo lẽ đương nhiên, nhưng lại giàu có.