Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1823: Dáng Vẻ Thiện Lương Lúc Ban Đầu




Nhưng Khánh Trần không thèm để ý, hắn có Đinh Đông, chỉ cần đem những người kia đưa đến khu cấm kỵ, thì là biết ngay bên trong gián điệp ẩn giấu hay không.

Trừ gián điệp ra, những người này đối với Khánh Trần là tuyệt đối trung thành, nếu nói Hội Phụ Huynh là tổ chức thứ nhất của Khánh Trần, vậy thì những người này chính là tổ chức thứ hai của Khánh Trần.

Tổ chức của hắn.

Khánh Trần hỏi:

"Ngươi thì sao? Có hướng đi gì?"

Ương Ương nói rằng:

"Ta muốn mang Zard cùng đi để dựng nhà cho những kẻ đi hoang, khu quần cư bên kia điều kiện rất khổ cực, tiếng tăm của ta chiêu gọi rất nhiều người du hành thời gian tới định cư, phải đi nhìn xem mới được."

Khánh Trần gật gật đầu:

"Ừm."

Trời chiều quá thơ mộng, Đoàn Tử cũng chầm chậm tựa vào người Tôn Sở Từ.

Zard nhìn hai bên trái phải một chút, sau đó từ từ tựa vào người của Đinh Đông...

“Ngươi thích ở cạnh Đinh Đông cho nên chấp nhận vượt mấy ngàn dặm đến khu cấm kỵ số 002, chỉ vì ăn trái cây hắn chuẩn bị cho ngươi rồi lại đi.”

Dưới chiều hoàng hôn, Ương Ương nhẹ nhàng nói.

Ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên khuôn mặt hai người, mãi cho đến khi nó chìm xuống dãy núi trong cô độc.

“Đúng vậy.”

Khánh Trần gật đầu:

“Vì chỉ có nhìn thấy hắn mới giúp ta nhớ đến dáng vẻ lương thiện lúc ban đầu. Ương Ương, trước khi sự kiện xuyên qua xảy ra, ta cũng chỉ là một học sinh bình thường không biết phải làm sao sống được đến ngày mai, mỗi ngày phải vào con ngõ nhỏ dân quân đánh cờ với ông chủ. Ông chủ biết ta nghèo cho nên dù có thua liên tục cũng vẫn đánh cùng với ta, hắn không học đánh cờ mà chỉ là cảm động với bộ dạng cố gắng sinh tồn của ta nên muốn giúp ta mà thôi. Khi đó, ta cảm thấy hắn là người tốt bụng nhất mình từng gặp, nhưng lòng tự trọng không cho ta nói ra điều đó, xem như những ván cờ đó là một giao dịch công bằng thật sự.”

Khánh Trần ngồi dưới mái hiên trú mưa trước cửa siêu thị trong con ngõ nhỏ, nhìn dòng người vội vã đuổi theo chuyến xe buýt số 103 ở cuối đường.

Hắn nhìn những giọt mưa rơi xuống ngoài mái hiên.

Hắn đã từng cảm thấy rất an toàn khi ở nơi đó, nhưng cũng chỉ giới hạn trong con ngõ đó mà thôi, khi rời khỏi nó rồi, hắn vẫn phải đối mặt với cả thế giới.

Khánh Trần:

“Quá khó khăn để giữ được sự lương thiện trên thế giới này, cuộc sống sẽ nói với ngươi rất nhiều lần rằng tiêu chuẩn đạo đức của ngươi vô giá trị đến cỡ nào. Kẻ ác sống nhởn nhơ, người hiền chết mất xác, vô số ví dụ sống động trước mắt sẽ dạy ngươi phải không từ thủ đoạn, cho nên có đôi khi ta cũng sẽ đánh mất bản thân. Nhưng bây giờ, vào lúc ta có thể tự đưa ra lựa chọn lại nhớ đến ông chủ đó, nhớ lại Đinh Đông, họ giống như bến cảng tinh thần của ta, có họ, con thuyền cô độc trên mặt biển lớn mới không bị cơn gió lốc màu đen lật úp rồi chìm xuống đáy biển.”

Khánh Trần:

“Ở bên Đinh Đông, không cần phải suy tính đến mục đích ẩn sau hành động, cũng không cần phải lo lắng hắn có ý đồ gì, vì hắn đối xử với tất cả sinh linh trên đời bằng cả tấm lòng lương thiện.”

“Cho nên thật ra đây cũng là nguyên nhân lúc trước ngươi giữ khoảng cách với ta, có đúng không? Vì ta có mục đích riêng.”

Ương Ương tựa đầu lên vai hắn, cười mà như không cười nói.

“À, cái này…”

Khánh Trần không trả lời được, hắn không ngờ Ương Ương sẽ lôi chuyện này ra.

Mùi thơm trên mái tóc cô gái tràn ngập trong không khí màu đỏ cam, quanh quẩn trong hơi thở của Khánh Trần.

Hai người bỗng thấy nên tận hưởng thời khắc yên bình này.

Khánh Trần hiểu.

Thật ra ngay từ đầu, Ương Ương tiếp cận hắn ở Lạc Thành là vì phát hiện rất có thể hắn là người của Lý Thúc Đồng, muốn mượn Khánh Trần để lôi kéo tổ chức Kỵ Sĩ hợp tác với Át Bích để lật đổ liên bang.

Ban đầu Khánh Trần đền phòng Ương Ương như thế cũng vì cô gái này bước vào thế giới của hắn quá đột ngột, quá mưu tính.

Trùng hợp thuê nhà ở đối diện nhà hắn.

Lấy cớ là dân mù đường để về nhà cùng với hắn.

Dùng cách lái xe để rút ngắn khoảng cách với hắn ngay trước mặt những bạn học khác.

Thực tế, dù có là một người mù đường thì làm sao có thể không nhớ nổi một cái lộ trình chỉ có năm phút được?

Ương Ương lúc đó giống như một đặc công đang cố dùng mỹ nhân kế với hắn hơn...

Khánh Trần không thích cảm giác đó cho lắm, hắn muốn giữ khoảng cách với đối phương, lần lựa không thêm Ương Ương vào nhóm chat Bạch Trú.

Nhưng quan hệ giữa hai người sau này bắt đầu trở nên thân thiết, trở thành bạn bè, thậm chí dần hơn cả mức bạn bè.

Số lần nàng giúp đỡ hắn ngày càng nhiều, mà hắn cũng bắt đầu có cùng một mục tiêu với đối phương, cả hai dần quên đi mục đích ban đầu.

Ương Ương của Át Bích, bây giờ cũng đã trở thành Ương Ương của Bạch Trú...

Thậm chí Ương Ương còn lừa Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc đến thành phố số 22 làm việc cho Khánh Trần.