Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1822: Oan Uổng




Zard nói thêm:

"Đại Vũ giống như cũng đã nói qua về chuyện này, hắn cũng viết cho nhân cách thứ hai một phong thư, trình bày tình cảnh của họ, trước mắt cũng không thích hợp để nhân cách thứ hai đi ra đi vào, cũng không biết hắn làm sao làm được, vậy mà cũng thuyết phục được đối phương. Chẳng qua Đại Vũ còn nói qua, nếu có một ngày vì bất đắc dĩ, hắn sẽ chủ động đem nhân cách thứ hai phóng xuất, nhân cách đó có thể lôi kéo toàn thế giới lao xuống Địa Ngục nhân cách."

Khánh Trần:

"Ta nhìn ngươi cùng Đại Vũ quan hệ cũng không tệ lắm, theo như ngươi nói, hắn hẳn là người trái đất, trước đó ngươi và hắn chưa từng gặp nhau ư?"

Zard:

"Đại Vũ ngay từ đầu đã không thích ta, cũng không thích Tiểu Vũ, Trung Vũ. Về sau cũng không biết thế nào, hắn bắt đầu cho Tiểu Vũ làm đệ đệ, sau đó vì Tiểu Vũ mới đối xử với ta tốt hơn một chút."

Khánh Trần im lặng im lặng nửa ngày, hắn không nghĩ tới Tiểu Vũ còn có nhiều chuyện như vậy. Tiểu Vũ đứng ở một bên hốc mắt hồng hồng:

"Có phải là về sau ta không được cùng chơi đùa với các ngươi rồi không?"

Khánh Trần sửng sốt một chút, hắn đại khái đã hiểu tại sao Đại Vũ lại nhận Tiểu Vũ làm đệ đệ rồi.

Hắn nhìn về phía Tiểu Vũ, sờ lên đầu của đối phương:

"Đừng sợ, không có chuyện gì cả, chúng ta sẽ không vì vậy mà sợ sệt ngươi. Nhưng mà ngươi cùng Đại Vũ ca ca của ngươi phải trông cho tốt cái tên nhân cách thứ hai đấy, hắn mà xuất hiện là sẽ khiến tất cả lâm vào nguy hiểm ngay đấy."

Tiểu Vũ cúi đầu:

"Thật ra hắn đối với ta rất tốt."

"Ừm, ta hiểu."

Khánh Trần vừa cười vừa tiếp lời:

"Ăn chút trái cây trước đi, đợi lát nữa mang các ngươi đến Thế Giới Thụ ngắm trời về chiều, rất đẹp. Đúng rồi, trong học viện có không ít chồi non Cảnh Sơn Trà chờ ngươi đem đi xào đâu đấy."

"Vâng."

Tiểu Vũ lại lần nữa bắt đầu vui vẻ.

Trẻ nhỏ đúng là dễ dỗ dành như thế đấy.

Lúc này, Khánh Trần nhìn về phía Zard:

"Vậy lúc trước ngươi làm việc gì mà bị giam thế?"

Zard vui tươi hớn hở cười nói:

"Ta là bị oan uổng."

Khánh Trần hiếu kỳ:

"Ồ? Làm sao ngươi lại bị oan?"

"Tầng trên của ta có một vị thúc thúc, nói muốn nửa đêm cùng ta đến nhà hắn chơi cái trò trốn tìm."

Zard nói tiếp:

"Kết quả là ta nửa đêm bò theo đường ống đến nhà hắn đứng ở phía bên ngoài cửa sổ, hắn lại bị ta làm cho sợ nên la to. Hắn cũng là người chung phòng bệnh với chúng ta, lại ở sát vách trong phòng bệnh, suốt ngày muốn đánh người."

Khánh Trần hỏi:

"Hắn ở tầng mấy?"

"Tầng 18."

Khánh Trần đã hiểu, bị Zard làm cho kinh hãi đến thế chỉ sợ có lẽ cũng không phải kiểu người gì tốt đẹp, còn có chút đam mê kỳ quái.

Đối phương muốn đem Zard lừa về nhà, chỉ sợ là thấy đầu óc của Zard có chút vấn đề, muốn bắt nạt Zard.

Nhưng đối phương làm sao mà biết được, Zard cơ bản là không có đi đường cửa, mà là đi đường ống bò tới 18 tầng phía bên ngoài cửa sổ rồi nhô ra cái đầu, cái này ai nhìn mà không ngất?

Nhưng mà Khánh Trần cũng không đồng tình với cái ông chú kia, đáng đời lão.

Khánh Trần nghi ngờ hỏi tiếp:

"Thế mà, cũng vì chuyện này mà bọn húng liền nhốt ngươi vào bệnh viện tâm thần?"

Zard nghĩ nghĩ rồi kể:

"Cha mẹ ta qua đời, cô cô cùng chồng cô đã công bố muốn chăm bẵm ta, ở lại trong nhà của nhà ta, cô cô một mực không thích ta, cho nên liền mượn chuyện này tống ta vào bệnh viện tâm thần."

Thì ra là thế, Khánh Trần nội tâm thở dài, cuối cùng vẫn là do ngôi nhà kia làm người người đỏ mắt.

"Đi thôi, đến giờ rồi."

Khánh Trần vừa cười vừa nói tiếp:

"Ương Ương, ngươi dẫn họ đi lên, ta cùng Đinh Đông tự mình leo lên."

Nói xong, hắn cùng Đinh Đông dùng cả tay cả chân thuận thế leo lên Thế Giới Thụ, hướng đến tán cây mà leo lên, Thế Giới Thụ kia có cái tán cây to tựa mái vòm ở dưới ánh tà dương, lộng lẫy tuyệt diệu như hiệu ứng 3D đồng dạng.

Hơn mười phút sau, mọi người cũng ngồi yên vị tại vị trí thô nhất trên nhánh cây kia, mặc cho ánh chạng vạng nhè nhẹ chiếu xạ lên mặt, lên thân mọi người.

Cao cao phía bầu trời, nấp sau dãy núi nơi đằng xa xa là là mặt trời đang lặn.

Ương Ương từ từ dựa đầu lên bờ vai vững chắc của Khánh Trần, cũng mặc kệ thiếu niên bên cạnh nàng toàn thân cực kì cứng ngắc, nàng nhẹ giọng hỏi:

"Sau này ngươi định như thế nào?"

"Đến thành phố số 10 giết Khánh Văn, sau đó đi thành phố số 18 đưa Lý Thành, Khánh Lăng và hơn 900 nhân viên tình báo đi, họ bây giờ dù bị thụ huấn, lại bị hai nhà Lý thị, Khánh thị lo lắng có Jindai Chomei huấn luyện gián điệp, cho nên sẽ không chiếm được trọng dụng."

Tựa như là nội ứng trở về cảnh đội, thường thường sẽ không cách nào có thể dung nhập vào cảnh đội một lần nữa, những người kia lại ở trong căn cứ A02 chờ đợi nhiều năm như vậy, không ai biết trong này có kẻ đã bị Jindai sai khiến hay không.