Mọi người chưa lấy lại tinh thần nhìn lại, lại thấy hai con chuột kia cũng không rời đi mà nhìn chòng chọc vào mọi người, đồng thời phát ra tiếng chi chi.
Cũng chính lúc này, ngoài ngõ nhỏ truyền đến giọng nói:
“Tiểu Tam, ngươi có cảm nghĩ gì khi trở thành người nhà màu vàng?”
"Khà khà, đương nhiên là thoải mái muốn bay lên trời, ta nghe người nhà màu đen nói, Phụ Huynh cho phép ta lên đảo tu hành.”
Một thanh âm đắc ý nói:
"Đây là vinh dự cỡ nào?”
“Cmn, thật hay giả, Phụ Huynh gọi ngươi lên đảo? Bọn Tiểu Thất là nhóm đầu tiên, các ngươi là nhóm thứ hai?”
"Không sai, nhóm thứ hai có tổng cộng 48 người.”
Tiểu Tam vui cười hớn hở cười nói:
“Dù ta không được tiểu chọn đầu tiên như Tiểu Thất nhưng có thể lên đảo cũng rất không tệ rồi.”
"Ngươi không phải là nói nhảm sao, đây chính là người của Phụ Huynh rồi đó!”
Tiểu Tam nhìn thành phố Nghê Hồng cảm khái:
“Vậy ban đêm khu bốn sẽ thật náo nhiệt, còn phồn thịnh hơn thành phố số 12 một chút.”
Có người cười nói:
"Thành phố số 18 là đất sở hữu riêng của Lý thị, mà thành phố số 10 thì có thế lực khắp nơi thường trú ở đó, hạ nghị viện Liên Bang, tham thị viện đều ở đây, cơ cấu hành chính lớn nhỏ cũng đến đến mấy trăm, ngươi bây giờ ra ngoài tùy tiện vung một quyền vào kẻ mạnh, không chừng sẽ đánh phải nghị viên. Hơn nữa, nơi này mới là nơi nhiều minh tinh nhất Liên Bang, hạng một, minh tinh siêu hạng một đều ở chỗ này.”
“Thành phố số 18, mỗi lúc trời tối đều có mười mấy tiệc tối đồng thời tổ chức, những nhân vật lớn kia đều mơ màng như say rượu, nếu nơi này không phồn thịnh thì Liên Bang kia sẽ không có nơi nào phồn hoa nữa.”’
Còn có người nói:
"Tiểu Tam, ngươi mới trở lại từ thành phố số 22, nay huynh đệ chúng ta góp tiền dẫm người đến chỗ lớn nhất khu bốn để người nhìn việc đời. Lão La thế nhưng có nói trong bưu kiện, ngươi và Tiểu Thất lần này lập công lớn, Phụ Huynh đồng ý trao tặng thuật hô hấp thứ ba cho các ngươi.’’
Hội Phụ Huynh bây giờ đúng thật là có tiền, nhưng chỗ cần tiêu tiền cũng nhiều, muốn tích trữ thuốc, vật liệu vũ khí, đồn các loại vật tư để phòng ngừa ngày nào đó tập đoàn bắt đầu nhằm vào hội Phụ Huynh thì vật liệu của họ sẽ xuất hiện lỗ hổng thật to.
Cho nên, cuộc sống của mọi người vẫn trôi qua trong căng thẳng.
Lúc này, bọn Tiểu Ngũ đi ngang qua hẻm nhỏ, khi phát hiện bên trong có người họ nhanh chóng im lặng không nói nữa, sau đó dáng vẻ như không có chuyện gì đi đến.
"Cứu...”
Lý Hào vừa mới nói chuyện lại phát hiện hai con chuột nhỏ kia dường như thấy đồ vật gì đó vô cùng kinh khủng mà xoay người bỏ chạy!
Không chút do dự!
Bọn người Lý Hào ngây ngẩn cả người, hai con chuột nhỏ này bỏ trốn quá mức đột ngột, làm cho họ chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Họ không biết con chuột này sợ hãi đông người, hay là sợ hãi mấy người..vừa đi ngang qua kia.
Tóm lại rất kỳ quái, rõ ràng một giây trước mấy con chuột còn hung ác lạ thường , đột nhiên lại kinh hãi!
“Vừa rồi hai con chuột kia xảy ra chuyện gì?”
Lý Hào hỏi.
"Không biết, nhanh kêu Lý Siêu xuống, nơi này không đúng lắm!”
Một vị nữ sinh nói:
“Chuột biến dị trong thành phố số 10, chúng ta nhất định phải nhanh nói chuyện này cho học viện!”
Lý Hào nhặt điện thoại trên đất lên:
“Alo, Lý Siêu, ngươi mau xuống đây đi, chúng ta phải đi nhanh lên, về nơi ở trước rồi lại nói.”
Nhưng hắn ta đợi mấy giây cũng căn bản không nghe được Lý Siêu trả lời:
"Này? Lý Siêu ngươi làm sao vậy? Nói chuyện đi chứ!”
Một bầu không khí kinh khủng bùng phát lên, bên kia điện thoại không có ai đáp lại.
Lý Hào mở chế độ rảnh tay, mọi người vẫn có thể nghe được âm thanh quỷ dị.
Giống như là có vật gì đó đang nhấm nuốt máu thịt, gặm nhấm xương cốt...
Thỉnh thoảng trong điện thoại còn truyền đến âm thanh ơ ơ tức giận, giống như tiếng vang tức giận của ai đó khi bị cắn đứt khí quản rồi ngã xuống.
Lạch cạch một tiếng, cả người Lý Hào cứng ngắc, điện thoại cũng rơi trên mặt đất.
Sắc mặt mọi người trắng bệch.
Một vị nữ sinh nói:
"Chúng ta đi cứu hắn!"
Mọi người chạy về phía nhà trọ, nhưng người chạy trước nhận ra gì đó không đúng, vừa quay đầu lại thì thấy mấy người Lý Hào..con nhà giàu kia, bị Lý Hào lôi kéo chạy về hướng ngược lại.
"Chờ một chút, các ngươi đi đâu?”
Nữ sinh hỏi.
"Ta đi báo cảnh sát.”
Bọn người Lý Hào không quay đầu lại mà biến mất trên đường cái.
Bốn người còn lại dừng bước.
Họ cũng không dám nhắc lại chuyện cứu người.
"Gọi điện thoại cho hội ủy viên quản lý an ninh trật tự PCE!”
Một vị nữ sinh run rẩy nói qua điện thoại:
“Alo, PCE đó ư, nơi này của chúng ta có chuột cắn chết người!”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười đùa:
"Mẹ mà mày hơn nửa đêm không được gọi điện thoại đến đây có biết không, còn gì mà chuột cắn chết người? Nói xạo cảnh sát là phải ngồi tù đấy!”
Dứt lời, điện thoại bị dập máy.